Để cả đời chúng ta không phải đeo chỉ một chiếc mặt nạ. Trước khi đến nhà ông ta, tôi miễn cưỡng. Những góc tường treo vài giò phong lan và trên đầu nàng là một bức tranh vẽ thiên thần đang dạo đàn.
Người đời có kẻ ngấm ngầm bảo bác ranh ma, xảo quyệt. Nhưng thế này thì lại không chơi được: Khách vãn, ông chú, chưa say, nâng cốc với mấy chú em thân quen. Lần vỡ đầu tiên là hồi bạn chừng 6 tuổi, hạnh phúc với tuổi thơ.
Họ không đấu súng đấu gươm mà đấu trí. Vấn đề là hắn chưa tìm được những người dẫn đường có thể tin cậy. Này thì… nhìn sân trường đầy sỏi đá xi măng-thấy lòng cũng cỗi cằn như thế…
Dù việc đối tốt với tôi cũng vì khiến chị thấy thoải mái. Có điều, viết đâu phải lúc nào cũng là toan tính thiệt hơn. Khi mà bạn xa rời hết bạn bè, rời xa cái thủa đấm đá đùa chơi, mồ hôi còn ướt đầm quần áo trong suốt những tiết học.
Viết tí tẹo lại lên xe trôi đi. Hắn biết giải pháp vượt qua chúng nhưng lại không tự vượt qua được. Nhưng không phải là tất cả.
Căn bản chưa xong cái việc viết và công bố nốt đoạn đời này, chưa yên tâm hết mình với cái gì khác cả. Chưa đến tuổi để vô vi vô vị. Hắn biết vì hắn đã từng.
Biết rõ bạn là cái gì để làm gì. Nó trông như một tác phẩm điêu khắc gỗ được sơn màu rất khéo. Mắt và đầu đau đã thành nhàm.
Ngồi bên trái tôi là một người khá điềm tĩnh, ít reo hò. Người nghệ sỹ là kẻ biết biến mọi thứ thành nghệ thuật. Tôi ngạc nhiên nếu nó chưa được phát minh.
Bởi em biết hy sinh từ trước anh rất lâu. Cũng vì sợ điều đó mà tôi muốn bình dân là một cái mặt bằng được nâng cấp hơn. Tại sao mình lại phải đóng kịch hả? Tại sao? Đừng hòng! Ta cứ vác cái bộ mặt tỉnh bơ này ra.
Và với đòi hỏi của thời đại, như vậy mới có thể coi là bình thường. Thôi, không cần lăn tăn cho mệt. Dù những kinh nghiệm đó rất dễ tìm với một cảm quan chịu khó rung động.