Và người ta sẽ phải viết vào lịch sử rằng cho đến thời đại tân kỳ này, khi mà vật chất đã đủ san sẻ, con người nói chung vẫn còn cực kỳ ngu dốt.Ba bố con đèo nhau về trên con đường cao tốc đông nghẹt.Màu mận đương độ chín.Hôm bác trai hút lại, bác gái bảo: Anh chẳng có lòng tự trọng gì cả.Hôm bác trai hút lại, bác gái bảo: Anh chẳng có lòng tự trọng gì cả.Hơi lạ (với tôi) là khi cháy hết, những con chữ còn đọng trên nền tro xám chì tự dưng nhỏ đi.Đó mới thực sự là sự cởi bỏ để đến với trí tưởng tượng.Từ đó, những lối mòn suy nghĩ và hành động dần hình thành.Những chuyện như thế về những thằng lấy đờ mẹ làm câu cửa miệng hay làm mọi người phá lên cười.Và việc thoát ra khỏi những lớp mơ mà mọi sự kiện đều có vẻ thật cũng từa tựa như rơi thụt dần khỏi các tầng mây, khá hẫng và khá sốc.
