Hồi nhỏ, tôi học toán khá giỏi. Đôi lúc tôi cũng rờn rợn mấy thứ dự cảm vu vơ của mình. Không thông minh thì phải cúi đầu xuống.
Nhân cách chứa đựng không ít tố chất tài năng. Và đem năng lực của ta đi xa hơn. Chị cả bị công việc và đời sống làm cho bớt đi phần nhân hậu, chị út có một tinh thần nhân ái dường vững mạnh hơn.
Chúng không quá gay gắt, bộp chộp và bất cần lí lẽ như bọn khủng bố. Lúc đó, tôi nghĩ điều này nhưng không nói ra: Thế người với người với nhau là gì hở chú?. Tôi biết cảm giác này làm cho câu chữ hoài nghi hơn.
Lần sau thì có lẽ họ không tha vì nói đúng quá, chả chừa ai ra. Nó dẫn đến những hành động đầy cảm tính khi cần lí tính và ngược lại. Nước mắt tôi lại rơi.
Tự nhiên nó rất dịu, như một câu hát, không hề bậy. Điểm cuối cái đuôi nằm giữa màn hình. - Tôi nghĩ tôi hiểu được phần nào con người ông.
Chỉ là trò chuyện nhẹ nhàng trước khi đi ngủ thôi. Ai bảo các cậu đi trốn hoặc chợt ùa ra nhiều quá. Và rồi họ thả xe tôi ra.
Trực giác giúp tôi luôn biết phải làm gì, chỉ không ai biết điều đó mà thôi. Nhất là một khuôn mặt cũ. Nên phản ứng lại chính bằng sự ù ì và chây lười.
Hơn thế nữa, ông cụ luôn bị những cơn đau khủng khiếp hành hạ. Nhà văn vội vàng quệt nước mắt. Bạn không mong bác đọc lắm.
Và càng dễ hoà vào cái từng làm họ thấy khinh bỉ và bất lực. Ừ, ta chỉ là cái miệng cô gái xinh xắn tóc vàng trong tivi kia đang đớp đớp cái đuôi con mèo nghệ thuật nằm trên nóc. Nó, tiềm thức, suy nghĩ và vận động cùng với sự suy nghĩ và vận động mà bạn nhận thức được bạn đang.
Biết mua quà tặng người thân khi đi du lịch về. Không trình bầy nữa. Bác trai thì có hội cựu chiến binh và những bài tập tự chăm sóc sức khoẻ của mình.