Đã bốn năm rồi, ông ta kiếm cách bán bánh cho một khách sạn nọ ở Nữu Ước.con ngủ, má đỏ kề trên tay, tóc mây dính trên trán."Nghĩ kỹ, tôi cũng không đồng ý với tôi về bài đó.Tôi: - "Thưa không ạ, chính tôi phải xin lỗi bà chứ."Ông Blank thân mến.Tôi ngạc nhiên lắm, hỏi: "Nhưng ông phải có vài người giám thị chứ? Không thể tin hết thảy các khách ăn được".Và cậu nảy ra một ý rất mới.Kinley dùng năm 1896; khi ông dự bị cuộc vận động tuyển cử của ông để làm Tổng thống.Bà nó hứa mua cho nó một bộ nếu nó hết đái dầm.Chị không hỏi thêm một câu, lặng lẽ trở vô bếp và nhắc đi nhắc lại lời tôi đã nói cho mọi người nghe.