Cuộc sống luôn cho tôi chỗ để sinh tồn.Đó như một đòn cảnh cáo đầu tiên với những kẻ cậy quyền thế, tiền bạc làm càn, đem đời sống người khác ra làm trò tiêu khiển.Nhưng không viết thì sống vô nghĩa với lòng kiêu hãnh còn nhục hơn viết, đôi khi tức là chết.Biết chuyện này sẽ xảy ra những đến lúc thì cảm thấy khó xử.Những hỗn mang bao trùm lấy bạn, thách thức bạn.Bác chạy chọt giúp một người vì thân tình thì lại làm mất cơ hội của một người vươn lên bằng năng lực.Bác mà biết tôi không có tên trong danh sách lớp bác và mọi người còn sốc nữa.Tôi khóc vì tôi cũng chẳng ham gì danh hiệu đàn ông chân chính.Ông có nghĩ rằng tôi có thể giết vợ tôi bằng chính câu chuyện ấy không? Một ngày tôi đến, thấy nàng đã lạnh cóng, trên ngực nàng là cuốn Ra đi thanh thản mà tôi viết theo đơn đặt hàng của ông.Cũng dễ hiểu, đã bon chen thì mấy ai còn sáng suốt.