Nhà cao cửa rộng, vợ đẹp, bồ xinh và ma túy nếu cần. Bất cứ thằng con trai nào cũng đầy máu nóng. Nói thế nào đây? Khó quá! Tốt nhất là cứ loanh quanh luẩn quẩn.
Sau rồi sẽ tàn sát lẫn nhau để có một kẻ bá chủ duy nhất. Cái mà tôi nghĩ chỉ là một nền tảng cơ bản mà một thế hệ mới cần có. Nhưng dần dần thì cũng gỡ được chút ít.
Lâu lâu vẫn biết bác mạnh và ngấm ngầm khâm phục điều ấy ở bác. Tôi chẳng biết gì và tôi chẳng giúp gì to tát được cho ai cả, dẫu có ai nhờ tôi thường không từ chối bao giờ. Bạn cười cười, thế là vẫn chưa hết mơ rồi.
Ông ta nói chuyện cũng khá hiện đại nhưng cái khoản tụt quần này mà vẫn tỉnh bơ thì cũng khá bất ngờ. Tất cả mối bận tâm của họ nằm trong vòng luẩn quẩn ấy. Nên khi tỉnh hẳn, bạn vừa thấy sướng vì thoát nợ, vừa thấy tiêng tiếc.
Ta là tất cả không, tất cả là tất cả không, mình tất cả ngộ mà tất cả không ngộ cũng là chơi. Những kẻ có khả năng lãnh đạo như vậy đủ thông minh để đọc và hiểu về tính nhân văn. Nhưng họ sống không bình thường.
Chẳng có ai tin và chẳng biết tin ai. Bạn càng cầm chặt: Vô duyên sao tay còn run. Chúng ta hãy đi tiếp với mệnh đề tôi là thiên tài và phân ra các khả năng dẫn đến việc tôi không hề có một xu nhuận bút dù tôi có gửi tác phẩm độ hơn chục lần đến vài tờ báo có mục văn nghệ và (tự) đăng hàng trăm bài trên các diễn đàn liên mạng.
Và một người có thực tài (dù sáng tạo cho riêng mình hay cho bất cứ ai) phải làm cho thị hiếu dù ít dù nhiều trở nên thông minh, nhạy cảm hơn thay vì làm nó ngu đi, sau khi tiếp xúc với tác phẩm của anh ta. Mất thì thôi nhưng trong đó có quyển vở chứa bài viết này. Cái này họ cũng nhầm.
Bạn quyết định chấm dứt hẳn việc đến trường với mớ kiến thức thủng lỗ chỗ, dở dang và lan man này. Nó không nên phá hoại khi lí trí của nó vẫn kiểm soát được hành động, không nên choảng nhau với những thằng vớ va vớ vẩn. Dải đường chính phía ngoài lắp đèn thưa thớt, âm u, bụi mù.
Thử làm nhân vật cậu em kể chuyện cho đỡ chán xem, có gì gì thì mong cậu em thứ lỗi: Tao đờ mẹ bật quạt mãi mà đờ mẹ đéo hết nóng…. Viết là một lao động kỳ diệu.
Chưa chắc rồi sự khúc chiết trong lí giải đời sống sẽ làm ra nhiều cái mới hơn so với sáng tạo thiên về bản năng và sự hồn nhiên. Trong màng nước mắt, tôi nhìn sâu hoắm vào trang sách, nhìn đóng đinh vào những con chữ đen sì và thấy tất cả nhão ra. Tôi yêu và thương bác tôi.