Cái bệnh thơ nó loạn lắm.Nó bộc lộ dồn nén một chút, mọi người chắc đều khó chịu nhưng chịu được.Và xã hội nó đâm ra thế này.Cậu thấy đấy, rút cục, chơi thường là tự do tuyệt đối và thường cướp đi tự do của kẻ khác và gieo rắc đau khổ lên kẻ khác.Nơi chúng không thèm đớp miếng mồi ẩn dụ nhạt hoét.Nàng quay xuống nhìn thẳng vào tôi.Căn bản cũng tại người đời hay đính bên cạnh nó chữ vì.Bởi vì tôi luôn làm những công việc không có tên nên mãi vẫn là thằng thất nghiệp.Viết dở cho người ta ghét truyện ngắn vậy.Nhưng những lúc mở tủ ra, đọc lại những bài thơ đã và chưa gửi, những lúc đặt bút viết trôi chảy, bạn lại tin mình, tin vào những gì đọng trong tiềm thức của mình.