Chị làm điệu bộ thiệt "mầu mè". Tôi lo buồn đến nỗi mất ngủ; nhưng nhà tôi thì không. Tôi lo lắng tới nỗi mất ngủ trong một thời gian dài.
Khó mà tưởng tượng ông hiệu trưởng trường Đại học Yale là một người tầm thường. Nhưng còn làm tệ hơn vậy nữa kia. Tôi tự nhủ như vậy hàng giờ,và bắt đầu thấy dễ chịu.
Còn sợ bị chôn sống mới vô lý nữa chứ, tôi không tin rằng trong 10 triệu người có tới một người bị chôn sống, vậy mà tôi đã lo sợ tới khóc lóc. Trước đây mấy năm, tôi có đến thăm trường học do ông Lawrence Jones sáng lập, trường Hương Thôn Piney Woods - để diễn thuyết trước học sinh. Tôi trốn hết thảy bạn bè.
Tôi luyện nó, săn sóc nó, bồi dưỡng nó chứ không làm nó phí sức hoặc bỏ phí nó, như vậy nó sẽ là một cái máy hoàn toàn để tôi sai khiến. Nếu bạn là một nhà doanh nghiệp, chắc bạn nghĩ: "Nhan đề chương này thiệt là lố bịch. Tự tìm hiểu và sống theo ý ta.
Vậy mà chú lại làm nhiều việc gấp bốn người khác. Bấy nhiêu chất nổ đủ làm văng chiếc tàu cũ kỹ của chúng tôi lên tới mây xanh. Vừa lúc khách khứa tới thì nhà thôi thấy có ba chiếc khăn ăn không cùng một thứ với nắp bàn.
Bốn mươi tám nhiễm sắc thể ấy định đoạt phần di truyền của ta. Mà các cháu có lại thăm bà không? Có, lâu lâu một lần vì bổn phận mà! Nhưng họ sợ giáp mặt bà lắm. Ông ta ngoi ngóp bơi vào bờ và khi vào bàn giấy tôi, ông ta còn ướt như chuột, lem luốc những bùn.
Có thể rằng tôi không theo đúng chương trình ấy nhưng tôi cũng phải lập nó. William James, nhà tâm lý thực hành uyên thâm nhất thế giới, đã nhận thấy rằng: "Hành động có vẻ như theo sau tư tưởng, nhưng sự thực thì cả hai cùng đi với nhau. Chẳng hạn, nếu bạn ưu tư luôn năm suốt tháng, thì một ngày kia bạn có thể bị một chứng bệnh đau đớn, ghê gớm vô cùng, tức là chứng đau nhói ở ngực (angine de poitrine).
Hồi 30 tuổi, tôi quyết chuyên viết tiểu thuyết. Bà sống ở châu thành Maywood, một châu thành 30. Đoạn hỏi đến mẹ cha.
Trong tập ấy tôi ghi hết những việc dại khờ mà tôi đã phạm. Chính Jack Dempsey đã nói thêm rằng: "Mười năm vừa qua tôi sung sướng hơn hồi giữ chức vô địch rất nhiều". Tôi xin lấy thực tế chứng mình điều đó.
Còn câu văn mà chàng đọc được mùa xuân năm 1871, câu văn đã giúp chàng quẳng được gánh lo trong đời chàng là: "Những công việc ở ngày trước mặt ta phải coi là quan trọng nhất, và đừng bận tâm tới những công việc còn mờ mờ từ xa". Bây giờ, mỗi lần lo nghĩ về một điều gì không sao thay đổi được, tôi nhún vai nói: "Quên nó đi". Chính chàng đã tổ chức trường y khoa John Hoplins hiện nổi tiếng khắp hoàn cầu, rồi làm khoa trưởng ban y khoa tại Đại học Oxford, một danh dự cao nhất trong y giới Anh.