Thế rồi chưa đến nơi đã lủi thủi đi về. Họ bảo: Cháu làm sao sánh được với Bác. Nên ta đành phải làm một thằng đàn ông với giọng ồm.
Dù tuổi thọ trung bình cứ ngày càng tăng. Hy sinh vị nghệ thuật ư? Tự tìm câu trả lời nhé. Mẹ cầm bút, viết mỗi một lần hai chữ đó.
Đàn ông không hướng tới nó thì chẳng bao giờ đàn bà, trẻ con đỡ khổ. Và bon chen không bẩn, không ác. Tôi chẳng biết nghĩ đến ai…
Và quyết định của tập đoàn kinh tế ấy có thể là quyết định của một con người nhỏ bé hay bị cảm khi ra mưa. Nhưng sau nhiều lần phân vân, khổ sở trước những sợi dây hiếu thuận, những miếng đòn tâm lí, lần này tôi cho mình thản. Hồi lâu, nàng bảo: Anh có chuyện buồn gì thế?.
Khi mà bạn bắt buộc cần những đối xử dịu dàng dành cho một con bệnh thì họ lại thường dùng phương pháp nhà binh. Họ hú hí thế nào? Cá tôm hoan lạc ra sao? Như vầy… Như vầy… Rốt cuộc cũng nhàm. Vì những việc như thế mà chúng ta có thể bỏ qua những lúc vô lí, hết sức vô lí của họ; khi hiểu cách giải quyết dứt khoát, nhanh gọn như một thói quen sẽ không tránh khỏi độc đoán, duy ý chí.
Cái bệnh thơ nó loạn lắm. Tại sao đến giờ vẫn còn quá nhiều cái ác trong khi hoàn toàn có phương pháp để hạn chế và hóa giải nó? Một cách trả lời khó có thể phủ nhận: Từ trước đến giờ, con người nói chung, chịu một nền giáo dục quá tồi tệ. Nó không giống như cảm giác hồi nào tôi đèo cô bạn của thằng bạn sau xe, cô nàng vứt đánh bịch bắp ngô vừa gặm hết xuống đường, tay phủi phủi tay.
Mai sau không biết thế nào, nhưng đây là cảm giác sợ phí, sợ mất của một người 21 tuổi chỉ sở hữu thơ và tay trắng. Mọi thứ vẫn như thế. Để sống cho xong đời.
Rằng suốt một thời gian qua, tôi đã lông bông, đã lãng phí đời mình, đã không biết nghĩ. Tôi đã bắt đầu chán việc chữ nghĩa và tôi có thể làm việc khác. Rồi chúng tôi vào phòng tập.
Căn nhà hơi lạnh, hơi quạnh quẽ. Lại nhớ đến cuốn Vua bóng đá của Azit Nêxin. Đa phần chúng ta đều làm thế và coi đó là sự vô lí bình thường của đời sống.
Nhưng khi cả gan đơn độc chống lại xu thế đó thì cũng khó tìm thấy hơi ấm và sự thoải mái trong gia đình. Nếu không chứng tỏ được bản lĩnh, bạn sẽ rơi xuống vực. Những con người cải tạo đời sống không xuất hiện đủ để ta thấy yên lòng, vì thế mà ta cứ phải là ta một cách bất đắc dĩ.