Ông ta ngoi ngóp bơi vào bờ và khi vào bàn giấy tôi, ông ta còn ướt như chuột, lem luốc những bùn. Tại sao vậy? Vì nó đã dạy cho ông biết an phận, cho biết rằng sức ông chịu được những cảnh đau đớn nhất đời, nó đã cho ông thấy lời này của thi sĩ John Milton là chí lý: "Đui không phải là khổ, không chịu được cảnh đui mới là khổ". Thành thử tôi tự mua thêm những nỗi bất mãn.
Có lẽ tại không rao hàng rõ rằng đích xác chăng? Hay là thiếu hăng hái? Có khi ông lại quay vào tiệm đó mà nói: "Tôi trở lại không phải để cố mời ông mua xà bông đâu mà để xin ông chỉ trích tôi và khuyên tôi về cách bán hàng. Đừng điên quá cái độ ấy tức là khôn vậy" Ông giảng thêm: "Như vậy, nếu mất sự vui vẻ mà muốn chuộc lại thì cách chắc chắn nhất có thể làm được là tỏ ra một thái độ vui vẻ, và hành động, nói năng như là sự vui vẻ đã tới rồi".
Thánh kinh đã nói: "Ăn một đĩa rau mà vui vẻ, còn hơn là ăn cả một con bò quay có hương vị của oán thù". Nhưng sau tôi nhận thấy rằng tôi khùng. Mùa xuân năm 1938, tôi đến bán ở gần Versailles [7].
Nhưng tôi cũng phải nhận, ít nhất là một lần, tôi đã có chút lương tri. Sau khi thầm giải quyết như thế, tôi đã bắt đầu thấy dễ chịu hơn. Ông thường ăn ngủ, ngay trong phòng thí nghiệm để có thể làm việc 18 giờ một ngày, nhưng ông không thấy mệt chút nào hết.
Phương pháp ấy thiệt hay, nhờ đó mà Galli-Curci khỏi mệt, khỏi bị kích thích tinh thần trước khi đóng trò. Nhưng thiệt ra làm thế, ta chẳng giúp cho tinh thần chút nào ráo". "Những nhà kinh doanh không biết thắng ưu sầu sẽ chết sớm".
Đó không phải là ý của tôi mà là của Carl Jung. Nhưng thiệt ra làm thế, ta chẳng giúp cho tinh thần chút nào ráo". Đọc cuốn sách hay nhất về vấn đề ấy, tức là cuốn Cho thần kinh căng thẳng được di dưỡng của Bác sĩ David Harold Frink.
Mỗi tháng ông đọc lại một lần tất cả các giao kèo của công ty. Làm sao tiêu thụ được bây giờ? Chúng tôi đã vay ngân hàng 350. Có hồi ông bán xe cam nhông, thất bại thê thảm vì tính ghét máy móc lắm, ông bèn xin dạy khoa "nói trước công chúng" trong hội "Thanh niên Thiên Chúa giáo".
Còn Hellen Keller đui, điếc và câm thì lại ca tụng: "Đời sống sao mà đẹp thế ta!". Vì tôi lớn con và cặp má phính Nên tôi có vẻ mập. Ông càng nói, đám người phẫn nộ kia càng nguôi dần.
Rồi tôi bỏ không nghĩ tới nữa. Quần áo tôi thì bằng vải thô, vừa chật, vừa không hợp với hình vóc, cố nhiên lại không đúng thời trang nữa. Trong khi đó, một thương gia gởi cho ông Georrge Rona lá thư sau đây: "Những ý nghĩ của ông về công việc của tôi, hoàn toàn sai lầm và có phần lố bịch nữa.
Trong cuốn Tội gì mà chịu mệt, tác giả Daniel Josselyn có viết rằng: "Nghỉ ngơi không có nghĩa là không được làm gì. Chúng đáp: "Chúng em không có ba má". Tôi thành thực tin rằng có một trí sáng suốt biết nhận chân giá trị của mỗi sự vật là nắm được bí quyết mầu nhiệm nhất để cho tâm hồn hoàn toàn bình tĩnh.