Nhưng nó mới vì người ta tìm mãi mới ra, mãi mới cảm nhận được. thơ ơi còn hay nữa không - sao lòng cứ thấy mùa đông thế này - còn hay chứ vẫn còn hay - bằng không đưa đẩy bàn tay phí hoài - thơ ở trong tớ ở ngoài - cả thơ cả tớ lạc loài bên nhau - thơ đau tớ cũng đau đau - thơ buồn tớ cũng mau mau buồn buồn - hai tay thơ bắt chuồn chuồn - biết đâu tớ cũng lìa nguồn mà xa - thơ ơi thơ có phải là - nỗi oan chẳng thể thật thà giải duyên - tình yêu là kẻ tật nguyền - lắp vào những miếng hão huyền nhân gian - cũng còn nhiều chuyện phải bàn -vốn nhân cái dịp bầy đàn lung lay Mà việc này xảy ra như cơm bữa.
Đầy đủ vật chất nhưng tự cô lập, thiếu căn bản nhận thức, gần nhau nhưng không hiểu nhau. Hắn có thể đạt được trạng thái ấy một cách dễ dàng. Ngồi bên trái tôi là một người khá điềm tĩnh, ít reo hò.
Sự trùng hợp nhiều khi là tất yếu. Máy tập cơ bụng, cơ ngực, cơ chân, cơ tay. Nhưng không hiểu sao, vẫn chưa có được trạng thái thoải mái và hăng say.
Dù nó làm bạn mệt thêm nhưng nó khá được việc. Xé chừng chục trang thì bác tôi lên. Cũng may chị có nhiều bạn, tôi cũng gặp vài người, bạn tốt.
Không phải vì lũ trẻ ăn xin ít đi. Mọi người còn lo cho bác nữa. Mà thản bởi vì lòng cần thản.
Ở cùng lâu, không phải là bác không có chỗ nhiễm sự trẻ con và hay nói ngược của bạn. Tôi không khó chịu, cũng chẳng động lòng. Chưa từng hỏi và chưa từng ai trả lời.
Đôi khi những sự quá muộn làm đời sống trở nên vô nghĩa. Nhưng trong khoảng này, ai đã thực sự chú tâm tích lũy điều đó bên cạnh việc lao vào guồng xoáy kiếm tiền. Nhà văn cười gượng: Tại anh chưa ăn sáng thôi, mình ạ.
Ông đặt tay nàng lên vành tai và nói: Anh muốn thú nhận với em một điều. Ông nhắm mắt lại, thấy khuôn mặt vợ, và tự nhủ: Người ta vẫn phải sống khi trên đời còn có người để thương yêu. Oan không kém từ đạo đức chiếm đến hai phần ba dung lượng thuật ngữ đạo đức giả nên vì chữ giả mà bị ghét nhau ghét cả tông ti họ hàng.
Điểm Toán tôi không rõ thực chất thế nào, bài hôm đó tôi làm không tốt. Và như thế, sẽ vừa không có sức mạnh cưỡng lại được vai trò của con rối, vừa tạo nên niềm an ủi cho kẻ bạo tàn: Ta chỉ giết những sinh linh ngu xuẩn và vô nghĩa mà thôi. Và chỉ có anh mới có thể vượt qua cái hạn chế này, chẳng có ai khác đâu.
Có điều, con đường thì khác. Đời sống luôn cần những sự dung hòa. Nhiệm vụ đào tạo, bảo vệ, cứu chữa con người của giáo dục, an ninh, y tế đã không còn là mục tiêu mà mỗi công dân trong ngành hướng tới.