Tôi nhận những phận sự, trách nhiệm mới. Phương thuốc ấy dường như giản dị quá, nhưng nó trị được tận căn chứng bệnh. Ông nói: "Trời sẽ lo cho ta".
"Người ta chỉ bày tỏ được một cách hoàn toàn những điều cảm thấu thâm tâm". (Hồi trước, mỗi hội viên đề nghị một giải pháp và một hội viên khác chỉ trích giải pháp đó. Tôi cũng biết câu đó đúng: vậy mà hễ có kẻ nào vừa ngỏ lời chỉ trích tôi về những hành vi không thận trọng, thì tôi bật lên như cái lò xo, nhảy lại đả đảo ngay, mặc dầu tôi chưa hiểu chút xíu gì về những lời chỉ trích đó.
Tôi hỏi bà Kettering trong mấy năm ấy bà có lo buồn không. Tôi hiểu thế và tôi khốn khổ lắm. Mấy năm trước, có lần lên thang máy trong một ngôi nhà chọc trời ở Nữu Ước, tôi thấy người coi thang cụt bàn tay trái.
Các vị bác sĩ ngạc nhiên vô cùng. Một tháng trước, cả cơ nghiệp của tôi sụp đổ trên đầu của tôi. Lo lắng là quay cuồng một cách điên khùng và vô ích.
Tôi hỏi ông làm sao mà chịu đựng tình thế một cách cam đảm như vậy, ông đáp: "Mới đầu tôi cũng khổ lắm, tôi cũng kêu than, cũng thất vọng. Rồi mùa đó, bà dùng kiểu ấy diễn thuyết trên 100 lần. Bọn Nhật tiếp tục tấn công như vậy trong 15 giờ rồi có lẽ vì hết thuỷ lôi, chúng lặng lẽ bỏ đi.
Kinh nghiệm đó dạy tôi một bài học mà không bao giờ tôi quên. Tôi bốc lấy một năm bọt xà bông soi trước ánh sáng và trong trăm nghìn bọt bóng cỏn cob, tôi thấy màu sắc rực rỡ của một cầu vồng nho nhỏ". Vì những người thân của ông biết rõ "óc ông vào hạng tầm thường nhất".
Ta thù oán chúng, chắc chắn là chẳng làm cho chúng đau đơn chút nào, mà trái lại làm cho đời là luôn luôn thành ác mộng. Sau khi đọc nó kỹ lưỡng rồi, mỗi tháng bạn lại phải bỏ ra vài giờ để coi lại. Ngày nay, danh của trường này lan truyền khắp trong nước, và những việc tôi kể đã xảy ra trong thời kỳ hỗn loạn của trận thế giới chiến tranh thứ nhất.
Kingman hội trưởng Công nông Tiết kiệm Ngân hàng. Còn những toán binh khác thì họp nhau lại trong trại vải bố mà tụng kinh, la, khóc, mê hoảng, một triệu chứng tan rã hoàn toàn. Từ thời Freud đến nay, các y sỹ chữa bệnh thần kinh đều biết một bệnh nhân có thể thấy bớt những nỗi thống khổ ngấm ngầm, nếu được kể nó ra với một người khác.
Phương pháp để giúp cho những người thắc mắc, lo lắng và cực trí có cơ hội thổ lộ tâm tình đã được áp dụng trong lớp Thần kinh học thực hành tại bệnh viện Boston. Quyết định vậy rồi tôi lên giường ngủ say như một khúc gỗ. Nếu bạn gặp cơn túng quẫn, phải đi vay, những sổ bảo hiểm, quốc trái và sổ tiết kiệm đều là tiền ở trong túi bạn hết.
Hai ông bà kể với tôi rằng hôm trước có vụ oanh tạc Trân Châu Cảng thì hôm sau người con độc nhất của ông bà phải nhập ngũ. Luôn luôn má tôi bảo phải "ăn chắc mặc dầy". À mà biết đâu được? Bác sĩ Alexis Carrel muốn nói cả tới bạn đó không chừng!