Từ ấy, tôi không bao giờ muốn có lại cảm giác sững sờ và buồn nôn đó). Các cậu muốn thắng thì các cậu phải có sức mạnh, muốn có sức mạnh thì các cậu phải đoàn kết với nhau. Còn bây giờ leo thang cũng mỏi.
Dễ dàng bắt quen với nhau và tạo không khí thoải mái sau vài lần cụng ly. Kẻo rốt cục chỉ là mi lo cho mình. Nếu ông sợ cái xã hội này lên án, tôi sẽ thu xếp cho ông đến một nơi hoàn toàn mới lạ.
Con người luôn biết sáng tạo. Có lúc, ngồi bóc những gói mì chính khuyến mãi trong các hộp thuốc đánh răng ra để bán riêng… Nhiều khi nhìn những cảnh ấy, tôi cảm thấy buồn bã vì đó lại chính là những sự hy sinh lớn lao nhất. Bởi nó đem lại một bản lĩnh sơ sơ trước khi bạn bị vứt ra giữa dòng hoang mang.
Bạn biết sự dịu ngọt của đàn bà là liều thuốc không tồi. Bạn cũng thấy mình có kinh nghiệm về chuyện này đấy chứ. Viết từ nãy đến giờ, bạn muốn đi rửa mặt quá nhưng cứ sợ quên, bạn cố viết nốt.
Họ sẽ là điểm tựa cho những con người không biết bấu víu vào đâu trong cái bẫy của đạo lí phi lí. Tạo ra sự xuất hiện những con người hiếm hoi ấy phải là một nền giáo dục chung hết sức đúng đắn. Đó là một số dòng suy tưởng cách đây vài năm của tôi.
Bạn biết giờ này chắc bác bạn đang bị các vị trong bệnh viện hạnh họe. Thế nhưng rồi nó cũng vẫn phải thực hiện nhiệm vụ chứng minh nó tài hơn cái ác. Tôi hát cả hai kiểu, lặp đi lặp lại.
Dường trong mẹ luôn có khao khát về danh tiếng, với công việc mẹ lại đầy trách nhiệm nên mẹ luôn phải cố quá sức mình. Cái bệnh thơ nó loạn lắm. Và cố sống tốt đến chừng nào còn có thể.
Các cô gái câm thường nói rất nhiều bằng trí tưởng tượng của người khác. Rằng: Sự lười biếng ấy khiến trẻ con khổ. Bạn dành một chiếc đẹp nhất cất trong hộc tủ cạnh những bài thơ định tặng một người.
Y học bó tay… Mọi người cười thích thú. Có nhiều trạng thái mà bây giờ mới lí giải được. Tôi hát cả hai kiểu, lặp đi lặp lại.
Bác không biết cái sân bóng bạn đến nó dễ chịu đâu. Nhưng bác ơi, cháu phải sống để bác không phải làm thế. Đó đúng là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn.