Chỉ như mỗi ngày đều đều ăn một phát búa gỗ vào đầu. Ông bảo: Em nói tiếp đi. Ngứa tay hái chơi? Không muốn nó mọc chỗ đó hút chất của cây to? Hay đem trồng nơi khác? Lại có một bức tường cạnh trường học, hôm bạn ngồi quán nước thấy ai đó đã dỡ gạch tạo thành một ô cửa sổ trên bức tường ấy.
Khi những ý nghĩ dông dài này chảy trong não thì bố âm thanh quấy rầy cũng chẳng nhằm nhò gì. Chứ không phải như thời của tôi bây giờ. Họ muốn và ép tôi sống theo cách của họ.
Đôi khi nghệ thuật đòi hỏi bạn dành nhiều thời gian cho nó nữa, đòi hút kiệt thân xác bạn. Đời sống cần những đột biến. Chúng tôi thương hắn, thương gia đình hắn.
Cửa ải đầu tiên là bác trông xe. Mà những điều đó cũng chẳng làm bạn rầu lòng. Nước mắt ơi! Khi mày không ứa ra từ đôi mắt.
Nhà cao cửa rộng, vợ đẹp, bồ xinh và ma túy nếu cần. Họ không tìm thấy đâu chừng nào chưa nhận ra cái nền giáo dục (và tự giáo dục) mà phần lớn tuổi thơ, tuổi vị thành niên và phần đời còn lại mà họ, chúng ta trải qua đều là những thiếu hụt nghiêm trọng. Và các cửa sổ đều nhìn ra cánh đồng.
Nhưng cũng lo, dễ nó copy phần bề ngoài hạn chế bộc lộ của tôi thì nhiều mà tiếp nhận cái cởi mở bên trong thì ít. Thực ra bạn biết bác cũng chỉ cảnh cáo rồi sớm muộn cũng thả cho bạn về trong ngày. Đây là sự ganh đua pha trộn giữa vô thức và ý thức về năng lực và đức hy sinh với những tấm gương truyền dòng máu cho mình.
Đó là trạng thái mà cô nàng Buồn Ngủ ưa thích để nhảy vào đè nghiến ra. Ăn cơm trưa, lúc ngồi mâm phòng này, lúc ngồi mâm phòng kia ở nhà ăn. Tôi vừa tước vừa như vô cảm vừa nhủ lòng: Đờ mẹ mày (nguyên văn là Đờ mẹ mày).
Ví dụ: Chọn ảo hay thật? Bạn dễ mắc lừa nó ngay. Nhìn bạn lặng lẽ, ít ai biết bạn có một tuổi thơ hiếu động và đầy kỷ niệm. Mà đời người thì có mấy đâu.
Tôi chợt nhớ câu chuyện cô gái muốn gọi đôi khỉ ra xem trong mùa giao phối bằng mấy hạt lạc. Nước mắt tôi lại rơi. Môn Toán tôi không chắc mình đánh dấu bài vì sợ trượt hay vì tôi không muốn người ta không tìm thấy bài đánh dấu của tôi lại làm rùm beng lên, mẹ tôi lại chạy ngược chạy xuôi.
Và cũng không làm ấm lòng những đứa trẻ ngoan. Và cả sự hoang mang rằng mình ngộ nhận. Bạn đánh mất sự rung động trước sự vô tư ấy.