Tôi biết, đó là một câu hỏi chẳng đâu vào đâu, nhưng nó làm cho chúng tôi trò chuyện được đôi phút cho đến khi chúng tôi tách ra một cách lịch sự và tiếp xúc trò chuyện với những người khác.Điều này sẽ có tác động mạnh bởi vì, như Michael Argyle đã chứng minh trong Tâm lý của hành vi giao tiếp cá nhân, những người tự tin là những người thông minh hơn và thường cảm thấy không cần phá vỡ sự giao tiếp im lặng bằng ánh mắt.Nếu sự việc đó là tốt với họ, thì hãy chứng kiến tận mắt.Hầu hết con người trần tục chúng ta sẽ đáp lại bằng câu vâng nhỏ nhẹ đầy thận trọng, và tiếp theo ngay là một từ NHƯNG… lại nói rất to.Bà ấy thậm chí không nhận thức được cả điều đã rõ ràng lúc đầu bạn căng thẳng đến mức nào và nụ cười của bà đã làm tan biến sự căng thẳng như thế nào.Vì vậy lúc này tôi đang tự đưa ra câu hỏi, và bác sỹ Lowndes sẽ làm tương tự.Đó là lần cuối cùng mình đưa đứa bé hỗn xược đó đi bất cứ đâu.Rồi ông kéo chiếc chăn lên cao hơn để lộ ra đầu gối và bắp đùi.Nhìn họ trạc tuổi nhau, cân nặng ngang nhau, nước da giống nhau, và, nếu xét về mặt hình thức thì họ trông thông minh như nhau.Tôi không nói về schtick của Bác Charlie trong việc xoay tròn một cái đĩa trên đầu ngón tay hoặc kéo một khu phố bằng một cái tai.
