Bạn không thích sự không nhất quán này. Cái chỉ huy được họ chỉ là quyền lực cao hơn. Lâu lâu, nhà đạo đức thấy đời sống đạo đức cực khổ lại cứng nhắc lắm nên muốn sớm vứt bỏ hết để ra đi, đâm ra ngấm ngầm mê hiện sinh.
Tôi không cần những sự ban ơn bề trên của họ. Có thể chửi bậy, làm bậy bậy hơn bất cứ kẻ thô bỉ nào. Nhất là một khuôn mặt cũ.
Định tung lên mạng hai cái ảnh chụp hoa sữa lúc đầu mùa nhưng máy scan hỏng. Mà có thể họ hiểu nhưng không áp dụng được vào thực tế: Bất cứ thằng con trai nào cũng coi mình là một thằng đàn ông ở những giá trị nhất định chứ không phải một đứa trẻ con hay một cậu bé. Và vì thế, chúng sẽ dễ ngộ nhận trách nhiệm người với người cũng chỉ là một trò chơi, một sự ảo như bao cái ảo mà chúng tiếp xúc.
Nhưng nhà văn đọc được trong mắt nàng: Đừng giấu em điều gì anh nhé. Người bảo người là ác. Mỗi tội viết đoạn nào lại thường quên ngay đoạn trước, hay bị lặp, trạng thái vẫn thay đổi liên tục.
Hồi trước nó ở tầng một, trên đầu giường bác gái. Đến giờ tiêm, mẹ bạn dúi cho y tá 10 nghìn. Và như thế, dễ chả hay gì nữa.
Và những con người có lương tâm, được sự hỗ trợ của âm vang ấy cũng sẽ dũng cảm hơn, bớt buông xuôi, cả nể, chán nản hơn. Giữa những khoảng ấy là thời gian trống. Tôi có thể (nhưng không thích) viết một đoạn luận tội thế hệ trước mình.
Và chẳng bao giờ chịu dành ra thời gian đủ viết một truyện ngắn để suy nghĩ về một lịch trình sinh hoạt hợp lí hơn. Tuổi phát dục đâm không bình thường… Và cho bạn thời gian để giúp họ nhìn thấy điều đó.
Để không hoảng loạn (như một con thú bị săn đuổi, nhốt vào lồng, chăm chút từng tí, cậy miệng tống thức ăn vào, muốn hót muốn gầm nhưng giờ này không phải giờ hót giờ gầm, là giờ học cho nên người) thì phải tham dự vào trò chơi này như một cuộc phiêu lưu nhỏ. Với sự lười nhác và thụ động của mình, ta từng cố ngộ nhận: Là thiên tài ở thời đại khác thì thường nghèo khổ nhưng đến thời đại này thì người ta sẽ tự biết tìm đến chân giá trị. Người bảo nghệ thuật là giản đơn.
Mân mê hoài cuốn anbum. Phiền anh vì mấy cái kẹo mà tôi cho mình quyền xin anh về làm nhân vật mất rồi. Mẹ: Chắc con lại ghé đâu chơi chứ gì.
Như một thứ bạn bè cho xôm tụ. Đơn giản, độ này đêm ít ra ngoài. Vì gia đình? Có, tất nhiên là có.