Lấy 2 cái chìa khóa tủ để đồ, 2 cái khăn tắm. Tôi phải tiếp tục đi với thân xác không được cái đầu dành thời gian chăm nom. Lúc thấy xe của các chú, tôi đã định đi ngay.
Tôi sẽ không đề cập chi tiết khả năng ngộ nhận ở đây vì nếu thế, những điều tôi viết không có giá trị một thiên tài kể sơ sơ về cái xảy ra trong và ngoài mình. Tập thơ thì đã gửi hết lên mạng rồi. Khi ghi bàn, anh vừa chạy với sự quên lãng tất cả để hòa trọn vào sung sướng vừa muốn chia sẻ niềm vui với vợ con vừa thoảng lo giữ sức cho bàn thắng tiếp theo.
Cười mãi cả đời không làm nên trò gì, lại làm người khác khóc. Tôi biết ông rất yêu vợ. Mà không, lúc ấy, có lẽ im lặng là hạnh phúc.
Hiếm hoi có nhà phê bình nào dám phát biểu cái mà họ tìm thấy trước người khác. Và tôi ảo tưởng có thể cải tạo cuộc đời (có phải chỉ mình tôi ảo tưởng đâu). Trong những bữa cơm vui vẻ, những trận bóng ghi bàn đẹp, bạn thắc mắc tại sao bạn từng hay mơ hồ về cái chết.
Nhà cao cửa rộng, vợ đẹp, bồ xinh và ma túy nếu cần. Những gì dành cho ngòi bút, em đã dành cả cho anh. Và từ đó, tớ không thấy rác rơi xuống từ anh ta.
Đối diện với bà già và cái thùng rác là những bồn hoa cỏ tươi tắn, nõn nà. Bởi nếu không bất bình, thì tai họa sẽ đến. Phá bỏ sự hủy diệt sự thật.
Tôi lại dẫn ông anh đi. Cũng có người trong số họ rất tự tin rằng mình hiểu hết, biết hết. Khi bạn rơi vào những thử thách này, bạn thấy mình được rèn luyện và to đầu hơn.
Bạn lại dựng lên một cảnh ngắn: Bạn bị hút vào chiếc giường trắng không tinh, tay chằng chịt ống iếc dây nhợ. Mà không nhớ thì cứ nói thật ra. Tất nhiên là trừ chuyện đẻ ra những đứa con giống nhau.
Bác lên nhắc lại bài học thuộc lòng luân lí. Thế mà rồi cũng ngủ được. Nó làm con người không còn thời gian hay năng lực quan tâm đến nhiều đồng loại, đến những sự bất công.
Giám sát tôi, điều đó có nghĩa lí gì. Ông viết tất cả, không sửa chữa. Ông ta cho tôi làm thử hai bài toán.