Dù bạn rút kinh nghiệm lựa chọn trái với cái bạn thường chọn chăng nữa.Nhìn cái chết tiến lại mà nhếch cười cay độc: Không còn nơi nào lạnh hơn nơi này nữa đâu.Viết dở cho người ta ghét truyện ngắn vậy.Câu chuyện có vẻ như vầy.Tôi doạ lấy thắt lưng vụt thì nó lại nhe răng cười ra vẻ khúm núm em xin em xin.Tôi chỉ thấy rầu rĩ.Và cứ nửa giờ thì boong một phát.Nhầm! Lúc này (lúc khác thì hẵng để lúc khác nói), tôi muốn đặt một tia lửa ở những người tài.Viết những điều này ra còn nghĩa lí gì khi không thay đổi được cục diện? Vấn đề là cục diện còn có thể thay đổi được.Tội gì không lấy luôn mình làm nhân vật cho những trạng thái không dễ kiếm này.
