Mà tiền giắt lưng thì ít, tiêu gần cạn rồi. Nói cho rộng thì người chỉ huy các xí nghiệp quyền hành lớn, nhưng có hơn gì anh đào đất không? Có lẽ còn kém nữa, vì anh đào đất thường được ngủ say hơn họ, ăn ngon miệng hơn họ. Đến lúc khám bệnh, câu đầu tiên bác sĩ hỏi bạn tôi là câu nầy: "Ông ưu tư nỗi gì mà đến tình trạng ấy?" Và ông khuyên: "Nếu ông không quẳng gánh lo đi thì ông còn nhiền biến chứng khác như đau tim, vị ung và tiểu đường.
"Tôi đã hành động như thằng ngu và lỗi lầm của tôi nhiều vô kể". Tôi đã dùng phưng pháp đó tám năm. Xét về tâm lý, tôi tưởng khi nhận như vậy, nghị lực của ta không bị trói buộc nữa.
Ông đã biết lợi dụng nguồn mãnh lực ấy bằng cách quay về với Thượng Đế. Tất nhiên tôi dặn họ phải làm vui lòng ngườii một cách nhũn nhặn, thân ái. Tất nhiên thế, không thể khác được.
Cuộc khủng hoảng ấy đã cho tôi một sức mạnh mà không bao giờ tôi ngờ có được. Xin gột sạch những tội ác trong lòng của con. Tôi tới nơi vào giữa mùa du lịch.
Hoặc tôi hỏi người thợ hớt tóc đứng suốt ngày có thấy mệt không. Nghĩ lại mấy chục năm sau này, tôi thấy những ưu tư của tôi do tưởng tượng mà ra. Một vũ trụ mới, đẹp và thú vị biết bao nhiêu hiện ra trước mắt bà.
Trong hai năm ấy, tôi viết một kiệt tác nhan đề là "Blizzard" (Dông tuyết), nhan đề ấy hợp quá vì bản thảo được các nhà xuất bản tiếp một cách lạnh lùng không khác chi những cơn dông tuyết thổi trên cách đồng Dakota cả. Anh nói: "Chẳng còn sống bao lâu nữa thì tận hưởng thú đời đi. Nhưng lạ nhất là tôi đã khỏi hẳn bệnh.
Một khoa học mới là khoa di truyền học dạy rằng con người do 24 nhiễm thể (chomosomes) của cha, 24 nhiễm thể của mẹ cấu tạo nên. Tôi lo sợ sẽ phải xuống đại ngục. Như trên kia tôi đã nói, ông hiện nay là một trong những nhà doanh nghiệp Mỹ lớn nhất ở Châu Á.
Ta làm ăn đã 19 năm nay. Tôi buồn đã lỡ sinh ra làm cái kiếp người. Ông bảo một nhóm sinh viên làm những chắc nghiệm mà ông biết trước rằng họ không thích chút nào hết.
Song thân tôi lấy sự giúp đõ kẻ khác làm vui. Kết quả: bù đầu óc vì tiểu tiết, vì lộn xộn, rồi sinh ra hấp tấp, lo phiền, bực bội. Chúng ta không thể sống trong cả hai cái vô tận đó được, dù chỉ là trong một phần giây.
Tốt hơn là anh nên tập cho nó quen đi". Bà Stapleton sợ nhất lập ngân sách cho những gia đình mà lợi tức một năm được 5. Nghe tôi khuyên, họ trả lời những câu rất lý thú.