Cô nàng tha hồ mà xuýt xoa. Tôi đang tự hỏi mình sẽ làm gì sắp tới. Lại không đủ minh mẫn để xử lí những vụ tiếp theo.
Nhưng mà này, ta đâu có cần danh tiếng. Có người quay lưng lại ngắm hoa. Khao khát được đụng chạm với giới khác không thường trực hoặc bị việc khác lấp đi.
Thi thoảng viết nhưng không tiện. Lát sau, bác bạn lên, mang theo chiếc đồng hồ báo thức còn kêu. Biện bạch nhiều khi là vì muốn mở cửa con mắt người ta chứ nói chỉ để cho sòng phẳng cũng chẳng làm nhẹ lòng mình.
Họ không có kinh nghiệm trong chuyện đó. Ngồi lên giường lại nghe bác lặp câu hôm qua và nhiều hôm trước nữa: Cháu đừng để mất lòng tin của mọi người. Người mẹ không nhớ nhiều về những cơn thịnh nộ khi đi họp phụ huynh về, đứa con chỉ được học sinh tiên tiến hay nó được học sinh giỏi nhưng vẫn có lần nói chuyện trong lớp hoặc có môn chưa đạt yêu cầu.
Rồi ráp nối thành một câu chuyện hay một cái gì đó. Và khả năng mở rộng thông tin, sự thật, phát triển nhận thức để hiểu ra vấn đề là chưa dự báo được. Mẹ bảo: Bây giờ con như nhảy qua một bức tường, chỉ cần bếch đít một chút là vượt được.
Cháu không tranh luận, không đủ sức tranh luận. Mệt sao cháu còn đi chơi. Rau còn già, thịt còn dai nữa chứ.
Con người? Họ là ai? Đồng chí công an ấy, người trông xe kia. Cháu mà làm được thì cháu giỏi. Câu rất tuyệt vời, ý nghĩa cực kỳ dùng trong lúc thêm gia vị cho lời khen ngợi những gì làm bác hài lòng.
Hư vô và dục vọng, em giết một cái thì cái còn lại sẽ tự tử theo. Chứ trước đây thì um nhà rồi. Dường như bạn đang trôi trong dòng âm thanh.
Lúc nãy chị út gọi bạn dậy, giật giật chăn, không ăn thua. Không phải bạn không biết reo hò nhưng bạn không có ai là bạn bên cạnh. Đến tầng mà lúc về tôi hỏi cậu em mới biết là tầng 3.
Rồi, tôi phải tập chứ. Người nghèo chỉ được cho tiền, không được định hướng, giáo dục đầy đủ thì nghèo lại hoàn nghèo và không bao giờ xóa bỏ được mặc cảm. Chắc hôm nay có việc gì.