Sắp tới sẽ có một số thay đổi về lịch trình sinh hoạt để cứu vãn sức khỏe. Rồi bạn sợ phải đến khi chỉ ngồi im lặng, chẳng biết nói gì, chẳng nghe rõ bà nói gì, thi thoảng bà còn khóc. Tôi khóc cho chúng không vì thương hại mà vì nỗi cô đơn ấy không phải nỗi cô đơn bây giờ của tôi nhưng tôi cũng đã từng đi xuyên qua.
Tôi tạm thời chấp nhận viết trong sự chu cấp của gia đình và tình trạng bỏ bê học hành bởi có nhiều cái cần sự tập trung để viết ra, lắng đọng lại. Hồi chị út đỗ đại học, bác hứa bỏ, xong lại đâu vào đấy. Và chúng còn được chăm sóc kỹ hơn.
Hơi lo cho bác vì ca này khá nặng. Vì chuyện cái giấc mơ vớ vẩn mà mình lại làm đồng chí ấy mất vui. Chúng nhan nhản và đầy bon chen.
Hôm trước trốn mẹ đá chơi một trận mà chân còn tập tễnh đến hôm nay. Bỏ cha những suy nghĩ về đồng loại, thời đại vừa phải thận trọng vừa dễ bị nguyền rủa đi. Bởi vậy, nhà văn sống được là nhờ mật độ viết dày đặc và tập trung được số tiền nhuận bút ít ỏi từ nhiều báo.
Sống là gì nếu không biết chịu đựng nhau. Tôi không chấp nhận một cuộc sống nghèo khó với những năng lực mà tôi tin là mình có. Cái mũi lưỡi trai che sụp bộ mặt.
Chia luôn thành hai phe ẩu đả. Giọng mẹ bắt đầu ướt. Dù em có chống chế: Em nghĩ là anh sẽ nói vậy.
Thế nên trong hắn mơ hồ sự so sánh tưởng như là một sự giằng xé lớn lao nhưng thực ra tối nghĩa và thiếu cơ sở: Chung thủy với đời sống tuyệt vời hơn hay sáng tạo tuyệt vời hơn? (Cái này từa tựa như câu hỏi vị nghệ thuật hay vị nhân sinh). Chiều nay bạn đi đá bóng với thằng em về. Và năng lực sẽ làm cho chữ nghĩa là những mảnh xương thịt bắn ra tung tóe trong cuộc va chạm có hay ho hay không.
Kẻ bất tài sẽ khóc lóc, than thở. Nhưng ta không cho nàng nói. Hôm đầu đến ngủ nhà bác, bạn cũng nghe cái tiếng ấy, khác với các loại chuông khác, mà không biết là cái gì, cứ tưởng mình mơ.
Thằng em ngồi kiểu đầy tính hiền triết từ đầu đến cuối buổi. Các cái bộ phận trong não chắc là cơ sở vật chất của tinh thần, ý thức. Thế nên, bạn sẽ sống, sẽ sống nữa để khám phá mình.
Hơi buồn chán là cứ phải đến lúc khó khăn, cứ phải đến lúc nguy nan, cứ phải đến lúc nước đến chân… Họa sỹ lắc mạnh đầu sang hai bên cho cái cần cổ kêu răng rắc. Ông anh họ thiu thiu ngủ bên trái.