Thật là những kẻ đáng chán ghét! Cậu Trương ăn nói quả là quá bất nhã. Lời nói chuyển hướng thành thuận dòng buông chèo, tình hình bèn khác hẳn.
không bay nổi nữa, một con chó săn nhìn thấy bèn chạy đến. Không thêt xem việc nhờ và giúp đỡ lẫn nhau là vụ lợi. Mạnh Hoạnh là một thủ lĩnh dân tộc thiểu số khu vực Nam Trung thời kỳ Tam Quốc, là một nhân vật rất có ảnh hưởng ở địa phương.
Phải được như thế thì kế này mới có hiệu quả. Một khi phát hiện tri thức của mình còn khiếm khuyết thì lòng cao ngạo của họ lập tức tan thành mây khói. Yến Tử nói: "Kim đào quí hiếm, tôi phải thân hành đi hái”.
Cậu Vương và cụ Chu cùng công tác trong một phòng. Ông nói: “sao không cởi nốt mãng bào ra cho mát mẻ hơn Quan huyện lại cởi cả mãng bào ra. Khi Trung Hành Văn Tử gặp nạn mà có thể suy đoán ra “ Cố tri" sẽ bán đứng mình, tránh khỏi tai nạn sập hàm còn bị ném đá, quả là người cao thủ.
Công ty bèn đổi cách quảng cáo, nhấn mạnh đặc điểm tiết kiệm thời gian để cho các bà nội trợ chăm sóc chồng và con. Mọi người đều có cảm tình với người vui vẻ tươi cười. Cứ quảng cáo một cách bình thường thì thiên hạ chán rồi.
Còn nếu nói với một người: "Thôi, đừng đánh nhau nữa!" thì lại dễ bị hiểu nhầm là thiên vị, người không được khuyên sẽ cho anh là đồ súc sinh. Anh tham gia thi đấu cờ trên thành phố, đoạt chức quán quân nhưng nói chẳng qua là đánh chơi. Nữ diễn viên kịch Carl Bam đang ăn trong phạn điếm bỗng một bà già đến cạnh bàn ăn đưa tay sờ mặt và giả vờ xin lỗi: "Tôi thấy cũng không có gì đẹp lắm".
Dồn hết sức hét to: "Dừng tay!" sẽ giảm bớt khí chế hung hăng của họ. đã 1 1 giờ rưỡi rồi nên thay đổi cách nói, chỉ nói một câu: "Lời phát biểu của bậc thân sĩ nên giống như mini jup của phụ nữ, càng ngắn càng tốt" Thế thôi, không nói nữa. Quan trọng là không được trực tiếp nói mình quyền quí, có lúc thể hiện gián tiếp mờ mờ ảo ảo thì lại có hiệu quả.
Cần phải chủ động tiếp cận áp sát vào sinh hoạt hàng ngày của gia đình. Điều thầm kín như ăn hối lộ, làm việc tội lỗi mà ta biết thì có thể dùng để khống chế họ. Nếu như họ không bình tĩnh, quá ư căng thẳng hay kích động, rất có khả năng không ứng phó nổi cục diện này.
Mạnh Hoạch suy nghĩ hồi lâu bèn nói: “Bảy bắt bảy tha, đó là việc xưa nay chưa từng có Thừa tướng đã giữ thể diện cho ta nhu thế này , tuy ta không học hành nhiều nhưng cũng biết đạo lý làm người, làm sao ta lại không nể mặt Thừa tướng”. Trương Phi nói: "Tại sao quân sư khinh tôi thế ! Tôi đã từng một mình chống lại đại quân hàng vạn của Tào Tháo, há mà sợ Mã Siêu tên sất phu?” Cái gọi là, “cầm lên được" là thái độ bất đắc dĩ của người lúc gặp khó khán hay không làm được việc.
Bọn họ sợ hãi lạy liên tục không dám đứng dậy xin Triệu Khuông Dẫn chỉ cho một cho một con đường. Có thể dùng cùng một cái chuôi mà khống chế được đối phương nhiều lần. Gia Cát Lượng sử dụng thủ pháp quả đoán một đao chém quỉ soạn, phản