Tôi bảo vâng, chắc họ chế tạo thế nào để có cái mùi chữa bệnh gì gì. Với sự phân vân đó, bạn sẽ không cảm thấy yên tâm mà đắp giấc ngủ lên mình dù bạn có thể là một thiên tài. Bởi rốt cục sự lương thiện có thể giết ta chết trước khi ta kịp đem nó đi hồi sinh người khác.
Tôi doạ lấy thắt lưng vụt thì nó lại nhe răng cười ra vẻ khúm núm em xin em xin. Dù bạn có viết bao nhiêu chăng nữa, có gặp thêm bao nhiêu người chăng nữa thì độc giả hay những người tiếp xúc cuối cùng cũng khó hình dung ra thực chất bạn là ai. Như thế em không còn thấy cô đơn trong lúc chờ đợi anh.
Phụ nữ thì thường có ai nghe hoặc không có ai nghe cũng tâm sự. Người đọc khách quan có thể nghĩ có gì mà phải mặc cảm, hắn đã không sai và hắn vẫn chưa cũ. Rồi vừa nói bác vừa lấy thuốc.
Còn quá nhiều điều để viết. Không, đó không phải là trò luyện trí nhớ. Và tôi biết, những độc giả hời hợt cũng đâu thấy khác.
Hoàng Lão Tà trong Anh hùng xạ điêu không bao giờ thanh minh dù luôn bị oan lại làm kẻ khác bị oan lây. Đến chỗ học không phải để học. Và ở trong những bộ mặt khác nhau, con người không nắm được những bộ mặt còn lại.
Và sự yên bình lâu dài sẽ không đến nữa. Dù nó không được kể một cách hấp dẫn thì nó cũng có cái gì đó mơi mới. Mất thì thôi nhưng trong đó có quyển vở chứa bài viết này.
Ờ, lúc ấy thì chúng lại chả tống tất cả các cậu vào lao ngục, rồi cho đói khát, rồi tra tấn, cưa chân, cưa tay, cho các cậu cảm giác đau khổ, sợ hãi, tuyệt vọng tột cùng. Tôi phải tiếp tục đi với thân xác không được cái đầu dành thời gian chăm nom. Không phải học con phải về đây ngay chứ.
Lời nói thật (hở hang, rách rưới, ghẻ lở, bụng hóp) bên cạnh cố ngẩng mặt vênh vênh. Rõ ràng phải đi trình báo. Để người ta phải nể.
Mãi rồi bạn mới nghĩ ra phải bịt tai lại và quả nhiên là nó dứt. Tước từng trang, chúng xù lên, mỗi lần tước, cái ý nghĩ ấy lại ngân nga: Đờ mẹ mày. Hề, mọi khi đi một mình, bây giờ có ông anh ngồi cũng đỡ chán.
Không khí yên tĩnh và thoáng đãng tuyệt đối nếu không kể một đôi lần máy bay cất cánh và hạ cánh gần đó. Tôi nhớ một câu thơ chợt bật ra trên một chuyến xe từ biển về: hoa cúc vàng lang thang bờ rào. Để có được một dòng suy nghĩ dù chỉ rất đơn giản, rất dễ dàng của tôi.