Những mối quan hệ họ hàng khi chỉ còn trên danh nghĩa mà cứ xây nhà thờ họ, góp tiền cúng lễ, duy trì các quan niệm cổ hủ về nối dõi tông đường, giúp đỡ nhau cho khỏi mang tiếng… thì sự đối phó và hời hợt ấy sẽ tiêm nhiễm dần vào các quan hệ họ hàng gần gũi hơn. Ngày hôm qua cháu không học gì cả. Còn cái quần thì rộng thùng thình.
Cậu em khuyến khích tôi tập nặng hơn. Mọi người chọn cho bạn con đường thứ nhật và muốn bạn đi cho hết sự lầm lạc vì phần thưởng sẽ là một cái bằng. Mà không xuyên sang tai bên kia.
Khi nàng bảo chồng mua cho một chuỗi tràng hạt nhỏ, nhà văn hỏi: Em bắt đầu tin vào cõi thiền à?. Nhưng cũng như ta, không thỏa mãn lắm. Mẹ vừa cười vừa kéo vừa hỏi bạn thằng em ngồi đọc truyện giường bên cạnh: Cháu thấy anh này thế nào? Bình thường ạ.
Mặc kệ? Mặc kệ làm sao được! Phải đi trình báo. Nó cũng như bao người cần một điểm tựa để xoa dịu. Lựa chọn là bài toán tạo hóa không giấu sẵn đáp số.
Cũng như chống lại nguy cơ bị tuyệt chủng. Lại đi lấy của ai đó để trả mình cho bằng được. Tôi biết điều đó nên chưa bao giờ tôi khinh ghét họ.
Bác vói theo: Bác đang nói sao cháu lại tự ý bỏ đi. Có điều, ở cái độ tuổi này, khi mà còn tay trắng, bạn phải vượt thoát khỏi nó để tự tạo khung cảnh ấy cho mình. Nguy cơ đội bạn ghi bàn thì nín lặng, im phăng phắc.
Hơn nữa, mầm nghệ thuật trong tôi không phải là một thứ phương tiện cho mục đích phi nghệ thuật. Dưới tay bác, mọi việc đều được giải quyết đâu vào đấy. Sau khi biết có những kẻ ác thế nào, những cuộc chiến đẫm máu đau thương thế nào và loài người đã từng hờ hững thế nào.
Nhưng những người khác thế, họ tìm giải pháp cho một cuộc sống thoải mái, tự do, hưởng thụ đúng cách hơn. Ở tuổi của nó, trong thế giới hiện đại này, mà chỉ có lượng nhận thức như vậy là còn quá kém và lãng phí năng lực. Bác sẽ không biết buổi chiều hôm qua, sau khi đá bóng, ra vòi nước táp những luồng nước máy lên mặt, vuốt lên đầu; lấy nước trong xô nước chè thua độ vừa tan hết thanh đá to tướng phả lên mặt lần nữa; rồi phóng xe trên đường, bạn có một cảm giác sảng khoái hiếm hoi.
Rồi dùng một sợi xích dài khóa chung nó với những chiếc xe bị giữ khác. Trong công viên thì toàn ma cô. Bạn bị di truyền nhiều thói quen nhìn nhận lệch lạc, và bản thân tự tái sản xuất nó trong xu thế của môi trường mình sống nhiều đến nỗi còn lâu mới thoát ra được.
Thế mà vẫn hồn nhiên phó mặc đời mình cho những âm mưu. Chỉ khi ta gặp họ, ta mới hiểu họ là ai. Nhà văn quì bên giường vợ.