Cả tá "Nam tử" đương tìm chân lý đó. Mỗi ngày bà phải nằm liệt giường đến 22 giờ, kỳ dư chỉ được nhiều lắm là từ phòng ra vườn, để tắm nắng. Thôi đừng điên nữa, ở đời ai mà khỏi chết? Ta đã phải làm công việc đó, không thì bị bắn.
Song rất tiếc rằng tôi quên hẳn tên hai ông bà tuy tôi vốn ghét lối kể thí dụ mà không cho biết tên và địa chỉ của các nhân vật để chứng minh cho câu chuyện. "Nói xong, tôi thấy dễ chịu hơn, đã lâu chưa bao giờ được bình tĩnh như lúc ấy. Bạn đến hỏi hội, sẽ được nhiều lời khuyên về những vấn để tài chính và được người ta chỉ cho cách lập ngân sách theo số lợi tức của bạn.
Nhưng các người được đền đáp lại rất nhiều vì đã hưởng cái vui giúp trẻ nhỏ mà không cầu mong được đền đáp lại. Chính đứa nhỏ này cũng vì khổ cực mà đã cố gắng tự rèn luyện để trở nên người. Carrier lại quý báu và có kết quả thần hiệu như vậy?
Người bạn tôi đã được tực tiếp nói chuyện với một bà đã theo học trong chín năm không nghỉ buổi nào. Những nhà chuyên môn nguyền rủa, đưa tôi ra bêu rếu trước công chúng. Trong thời gian ấy, tôi chuyên tâm thu thập hết các sự kiện quan tới vấn đề.
Chắc bạn tự hỏi sao tôi lại đề cập đến vấn đề chống mệt mỏi trong chương nói đến chống ưu phiền. Khi ông bắt đầu làm luật sư, bịnh mất ngủ ông vẫn còn. Người này khi làm cho hãng, tính toán chi li, cẩn thận lắm, nhưng với túi tiền riêng thì.
Cũng gần vào lúc ông H. Tôi biết những người da trắng mà y đã kể tên. Như vậy, tất nhiên họ thiếu thốn, thành thử bây giờ họ không sung sướng bằng lúc trước, vì họ đã xài quá lố từ khi lợi tức tăng lên".
Rồi chúng tôi quỳ xuống và cầu Đức Chúa Cha thương yêu, che chở. 000 Mỹ kim của các bạn giao cho để đầu cơ chứng khoán. Lễ Giáng sinh càng tới gần, tôi càng thấy buồn tẻ.
Ta oán ghét, thịnh nộ, chỉ vì ta coi nó quan trọng quá. Sự thiệt thì suy nhược ít khi do một nguyên nhân hoàn toàn thể chất". Tại sao vậy? Thì đây: Một lần tôi hỏi giáo sư William Lyon Phelps ở Đại Học đường Yale về điều ấy.
Báo chí cũng hùa vào công kích nữa. Nói không ngoa, họ đau vì đã mất sự thăng bằng bởi mất tin ở tương lai. Bà theo săn sóc chồng.
Nghĩ vậy tôi liền tự nhủ: "Được lắm, phá sản thì cũng đành. Không có một sinh vật nào ở miến ấy hết. Chúng ta nên hành động như Đại tướng Eisenhower: đừng phí một phút để nghĩ tới những người mà chúng ta ghét.