Nhà văn nhắm mắt lại.Đến nhanh nữa lên, để con người đỡ khổ.Ngắm cho tới khi ông phải mỉm cười.Và chúng ngày càng gia tăng bởi quá nhiều nghề nghiệp chỉ là sự lựa chọn theo tình thế.Tôi vừa rơi nước mắt vừa nghĩ như vậy.Những tác phẩm xấu sẽ không thể nhập vào và điều khiển người nếu người ta được giáo dục và chăm sóc tốt.Tôi không khoái trò ăn vạ, giả điên.An ủi nhau một chút: Thua thế này công an, cảnh sát đỡ khổ.Nhẹ đến độ mà tôi biết chỉ độ chục lần như thế này là tôi sẽ bay lên.Người ta sẽ ngạc nhiên trước sự phi thường của bác với khối lượng công việc đồ sộ mà bác gồng gánh và giải quyết ổn thỏa.
