Thế rồi chúng tôi tham gia khóa học Tư Duy Triệu Phú. Tôi cam đoan với bạn điều đó! Như tôi đã nói đến ở phần trên, bắt chước là một trong những cách học hỏi chủ yếu của con người.
Và vì thế họ mới dẫn dắt được những doanh nghiệp lớn và có nhiều người cùng làm việc với họ. Thế là cô quyết định nâng gấp đôi số tiền ấy mỗi tháng. Thứ nhất, tiền không bị mất đi; với cùng một số tiền, bạn có thể sử dụng nhiều lần từ năm này qua năm khác và tạo ra giá trị cho hàng nghìn người.
Những người ở tầng lớp trung lưu lạc quan hơn đôi chút. Chỉ với một số tiền nhỏ, bạn đã có thể trở thành nhà phân phối và được hưởng tất cả những lợi ích của việc sở hữu một doanh nghiệp, tuy bạn sẽ gặp khó khăn đôi chút trong vấn đề hành chính. Mới đây, tôi giao dịch với một nhà tư vấn về quan hệ công chúng.
Thế nên, sau khi chúng tôi kết hôn, theo bạn cô ấy sẽ trông chờ gì ở tôi? Đúng rồi: tiền. Bất kể họ có giỏi cho tặng hay không, nhưng nhất định họ là những “người đón nhận” tồi. Khía cạnh tích cực nhất của cảm giác này là sự tự tin đó đã lan truyền sang cả các lĩnh vực khác trong cuộc sống của họ, khiến cho họ hạnh phúc hơn nhờ các mối quan hệ, và thậm chí sức khỏe của họ được cải thiện.
Người giàu không lùi bước, cũng không né tránh vấn đề, và đặc biệt không bao giờ than phiền về những rắc rối mà họ gặp phải. Đến đây có một câu hỏi. Đó là sự khác biệt giữa người giàu và người nghèo.
Đây là điểm mấu chốt, tôi nhắc lại: Bạn sẽ sống đúng theo câu chuyện của bạn. Chúng ta sẽ thảo luận chi tiết hơn về thu nhập thụ động ở phần sau, còn bây giờ hãy coi Tiền bạc cho phép bạn hưởng thụ những điều tốt đẹp hơn trong cuộc sống, cũng như tạo cho bạn cơ hội giúp đỡ người khác có được cuộc sống tốt đẹp hơn.
Larry rất khao khát kiếm tiền, nhưng anh ta có "nụ hôn tử thần" trong vấn đề đầu tư tiền bạc của mình: Bất cứ thứ gì anh ta mua đều rớt giá như đá rơi. 100 đô-la thì cô ấy tiêu hết 100 đô-la, nếu bạn đưa 1. Họ xem những người thành đạt khác là tấm gương để học hỏi.
Bạn có thể nghĩ là tôi sẽ rất vất vả và phải nuốt niềm tự trọng của mình để làm việc, nhưng sự thực là tôi đã không nhìn sự việc theo cách đó. ” “Tôi có thể bị cướp. Tôi nhấn mạnh điều này, bởi người lãnh đạo có thu nhập cao hơn rất nhiều lần so với những người đi theo họ.
Con đường dẫn đến sự giàu sang luôn giăng sẵn nhiều cạm bẫy và những biến cố khó lường. Ông ta đề nghị tôi bỏ ra vài trăm nghìn đô-la để cùng ông khởi động một dự án kinh doanh mà theo ông là rất khả thi. Họ sợ thất bại và thậm chí họ còn sợ thành công hơn.
Người nghèo có vô số lý do hay ho để giải thích rằng việc làm giàu và trở nên thật sự giàu có sẽ là một rắc rối. Ai mà biết được, có thể đó là một câu hỏi khó tìm lời giải theo kiểu “con gà hay quả trứng có trước”: Bởi quá túng quẫn nên họ căm ghét người giàu, hay do oán giận người giàu nên họ túng quẫn? Theo tôi thì chẳng mấy ai quan tâm điều đó. Rồi tôi nghe cái gã tên Harv này (chắc chắn là người thông minh hơn tôi một chút) trả lời: “Nếu anh thật sự muốn tìm hiểu một ngành kinh doanh thì hãy lập tức tiến hành đi thôi, nhưng anh không nhất thiết phải ôm lấy toàn bộ công việc đáng nguyền rủa đó ngay đâu.