000 Mỹ kim cho bọn tống tiền và giúp anh Earl P. Nên nghĩ đến những nét nhăn trên mặt của các bà và tìm ra cách làm cho chúng tiêu đi. Mùa lạnh, tuyết đông dày trên mặt đất, mà hàn thử biểu nhiều khi chỉ 28 độ dưới số không.
Tại nhà thương, ông không chịu nằm trong phòng riêng mà xin nằm trong một phòng chung để được gần những người đau khổ khác. Bà nói với bạn tôi: "Trước kia, tôi đã quá lo lắng về chuyện gia đình, lắm khi muốn chết cho xong. Càng cận ngày, tôi càng đau đớn cho thân phận.
Tôi giận tới nỗi nhất định không khi nào trở về nhà nữa. Tôi đã sống trên 37 năm ở Nữu ước, vậy mà vẫn chưa có một người nào lại gõ cửa bảo tôi phải để phòng chứng ưu sầu, một chứng do cảm xúc sinh ra mà trong 37 năm qua đã giết người một vạn lần nhiều hơn bệnh đậu! Anh biết rằng phần trên đồng hồ đó có dựng hàng ngàn hột cát.
Mười tháng sau ông bà lại bỏ một người con gái nữa, sinh được năm ngày. Mỗi buổi sáng chúng ta phải tự khuyến khích cho can đảm làm việc cả ngày". Khi làm giường, rửa chén, thấy rằng cần có công việc khác để cho thân thể và óc không có phút nào nghỉ ngơi mới được.
Buổi tối hôm đó, chỉ có một ly sữa nóng, nhưng được vậy là nhiều lắm rồi. Chán nản, nát lòng, tôi không biết quay ngã nào. Rồi ông ta tự nghĩ: "Xà bông tốt, giá không đắt, vậy ế do ta".
Mấy năm trước, tôi du lịch qua vườn Teton ở Wyoming, với Charles Seifred và vài người bạn của ông. Chiều đến lại ngủ hai tiếng trước khi ăn bữa tối. Ông là người đầu tiên và độc nhất tỏ lòng thương hại cái kẻ ở trong bếp nóng như thiêu.
Sau khi nghiên cứu những yếu tố gây ra sự mệt mỏi nầy, ông tuyên bố rằng mỗi người có thể đổ không phải chỉ 12 tấn rưỡi mà 47 tấn, nghĩa là gấp bốn lần, mà lại không mệt nữa! Ông Taylor chọn một chú thợ tên Schmidt ra thí nghiệm và yêu cầu y làm việc theo lời chỉ dẫn của một người do thời khắc. Chính ông Carrier đã dạy tôi bữa cơm trưa dùng với ông tại Câu lạc bộ kỹ sư ở Nữu Ước. Thời Benjamin Franklin, các tín đồ phái Quaker [12] cũng thường dùng nó ở tỉnh Philadephie.
000 bác sĩ và nữ điều dưỡng làm việc náo nhiệt ngày đêm. Vậy mà Thượng Đế vẫn nuôi chúng. Vậy thiếu sự huấn luyện đó tất không sao bước lên bậc thang chót vót của xã hội được.
Đã một tuần rồi, đêm đó tôi mới được ngủ say. "Một phần lớn cái mà ta gọi là hoạ. Mà lúc ấy ông bao nhiêu tuổi? Ba chục! Thiệt không ai tin được.
Tất nhiên tôi dặn họ phải làm vui lòng ngườii một cách nhũn nhặn, thân ái. Chứng viêm tĩnh mạch bạo phát, chân bà tóp lại, đau đớn vô cùng, đến nỗi y sĩ phải quyết định cưa bỏ. Nếu vậy thì ông nhạc tôi là một tín đồ cao thượng của đạo ấy rồi.