Phải là một người thông minh, một nhà mô phạm như ông mới có thể xử sự như vậy. Như vậy có phải bác sĩ Osler muốn khuyên ta đừng nên gắng sức một chút nào để sửa soạn ngày mai không?. Đứa gái chỉ tôi nói: "Không biết có phải ông già Nô-en mang cô này lại không?" Thấy tôi ngửng đầu mở mắt, cả hai đứa đều sợ.
Quả là một kỷ lục ít thấy và lạ lùng. Tôi làm gì lúc ấy? Tôi hay tin chiều thứ Bảy. Bác sĩ Harold Fink, tác giả cuốn: Nghỉ ngơi cho thần kinh khỏi căng thẳng cho rằng cách hiệu nghiệm nhất là nói chuyện với cơ thể ta.
Để cho cơ thể duỗi ra. Tôi đã thí nghiệm phương pháp ấy, thiệt hiệu nghiệm. Để cho gánh nặng của ngày mai đè thêm vào gánh nặng hôm qua và hôm nay thì kẻ mạnh nhất cũng phải quỵ.
Một bác sĩ chuyên môn đã cho rằng bệnh anh bất trị. Khi tới tỉnh Joe - một châu thành 60. Chúng ta biết được thế nhờ một bức thư từ giã cõi đời mà tám tháng sau một nhóm thám hiểm cứu nạn tìm thấy bên 11 cái xác cứng ngắt.
Phương pháp lọc hơi đó còn mới mẻ, từ trước mới thí nghiệm có một lần và trong điều kiện không thuận tiện lắm. Việc đó làm cho ông mê man bất tỉnh, về nhà ăn xong ông nằm bẹp đến hai giờ. Ngày nay, chính những nhà chuyên môn trị bệnh thần kinh thành những nhà truyền giáo kiểu mới.
000 mỹ kim huê hồng và nổi danh là tay bán dạo kiếm được nhiều tiền hạng nhất hồi ấy. Các bà cảm thấy khoan khoái, nhẹ nhàng. Tôi có thể ở lì trong phòng này mà không lại hãng nữa.
Vì theo lời họ khuyên, cô nọ đương là một cô thư ký, sung sướng thấy mình trở nên một nữ sĩ tập sự, để rồi sau thấy mình thất bại chua cay. Chúng tôi có ba đứa con. Hai ông bà kể với tôi rằng hôm trước có vụ oanh tạc Trân Châu Cảng thì hôm sau người con độc nhất của ông bà phải nhập ngũ.
Công ty bán sách dọa nếu không bán chạy hơn sẽ không cho mượn tiền trước nữa. Nhưng tôi đã thay đổi thái độ tinh thần để giúp cơ thể tôi tự trị lấy căn bệnh". Năm 1934, ông sống bảy tháng trong một văn phòng đào dưới tuyết, gần Nam cực.
Có thể họ nghĩ rằng tiền thường trong ngày lễ Giáng sinh không thiệt phải là tièn thưởng mà chính là một thứ tiền công. Mỗi sáng khi tỉnh dậy, tôi tự bắt tôi kiểm điểm lại mọi lý do để tôi phải sung sướng: Trong người không đau đớn; được nghe những điệu nhạc êm đẹp phát ra từ máy truyền thanh; có những bạn tốt. Nó sẽ chôn vùi cái sắc đẹp kiều diễm của bà.
Và khi gặp bà chủ nhà, ông đọc câu tiếng Pháp với một giọng kỳ dị tới nỗi bà nào cũng tức cười. Không còn cách nào khác, tôi tỏ vẻ làm đúng chỉ thị của chúng. Muốn vậy, bạn hãy nói với các bắp thịt của bạn rằng: "Duỗi ra- duỗi ra- xả hơi và nghỉ ngơi".