Chúng ta cũng nên học hỏi Winston Churchill. Khi tôi và Larry Bird cùng gọi điện đến thì Bob chẳng biết nên nói chuyện với người nào… Những người khách bộ hành nhìn vào cửa kính và thấy một người đàn ông đang gục đầu xuống bàn, cạnh cái micro.
Giống như ánh sáng một con đom đóm khác với một tia chớp vậy. Không phải bởi Frank sẽ kể cho bạn nghe anh là một ngôi sao ca nhạc lừng lẫy như thế nào (sinh thời anh chưa bao giờ làm thế!), mà là nhờ vào kiến thức sâu sắc của anh về lĩnh vực âm nhạc. Ban nãy tôi đã quá căng thẳng, mà không hiểu sao cái miệng của tôi khô như bông vậy… Cho nên… Cho nên ông giám đốc vừa mới đá sập cánh cửa cái rầm và quát rằng: Đây là nghề phát thanh.
John Lowenstein từng là một vận động viên bóng chày tài năng và nổi tiếng. Lắng nghe bằng đôi tai và thể hiện sự quan tâm bằng đôi mắt. Thang máy lại ngừng hoạt động, nên không thể nhờ sự trợ giúp của những người bên dưới.
Một âm thanh mà không ai có thể mô tả được: Tiếng ngáy của tôi. Cuomo trả lời Tôi sẽ nói về việc chống lại bản án tử hình. May là tôi sớm lấy lại tinh thần và trở lại bản năng chân thật của mình.
Chúng đâu phải là khán giả của bạn! Lưu ý còn lại là đừng thiên vị khi nhìn. Đặc biệt, Bob rất ghét cái cách đi đến thỏa thuận bằng những lời đe dọa, chẳng hạn như là: Nếu các ông không chấp nhận những điều chúng tôi muốn, chúng tôi sẽ cho các ông biết tay!. Bởi thế, như tôi đã khẳng định từ đầu, biết lắng nghe là yêu cầu rất quan trọng.
Như vẫn thường khuyên các bạn rằng những gì mà ta mập mờ thì ta không nên nói, bởi vậy, tôi không nói cái gì liên quan đến thương thuyền cả. Điều này làm tôi chợt nhớ đến một câu chuyện vui nhỏ. Nếu có dịp xem tôi nói trên đài CNN, bạn hãy nhận xét giúp tôi về phong cách của Larry King nhé.
Vì thế lần này tôi muốn hát với một cảm xúc mạnh mẽ hơn. Anh biết nhìn nhận xã hội góc cạnh hơn, sâu rộng hơn. Những bộ óc khôi hài sẽ đem đến những tiếng cười.
Ông am tường mọi việc, từ sở thích của các cô cậu choai choai tân thời cho đến những vấn đề trọng đại của các ông bố bà mẹ. Anh ấy đang quá run và hồi hộp. Trong điều kiện thời tiết bình thường các bình luận viên còn cần tới nó, huống hồ trong cảnh tuyết rơi mịt mù thế này… Tờ giấy sơ đồ ấy đã bị cuốn theo chiều gió.
Nhưng tôi không nghĩ như vậy. Đơn giản nhưng hài hòa. Các nhà chính trị thường có thói quen này, nhất là những lúc bắt đầu.
Cứ như một giấc mơ! Tôi có một công việc mới, một chương trình mới và, ô là la, cả một cái tên mới. Khác hẳn với lúc đầu, anh ấy hào hứng kể về những nỗi sợ kinh hoàng của mình. Tôi xin chịu trách nhiệm.