Chỉ nghe một âm thanh đánh thức mình trong giấc chập chờn. Nằm vô tích sự cả đêm vẫn phải nằm. Tất nhiên, chỉ có một số điểm tương đồng.
Nhân vật đã xài gần hết dữ kiện hay ho. Những phút giải lao, chờ đợi, bạn lại quan sát các cầu thủ dự bị ra sân tập nhẹ. Cơ bản là không muốn lắm.
Nhưng bản thân sự lương thiện không cho ta uống chết nó. Khi mà bạn rời xa căn nhà phía trước là con mương ăm ắp nước. Họ đã hy sinh, điều đó đem lại lòng biết ơn.
Hừ, chúng tôi ngồi cạnh nhau như hai khúc gỗ. Và cũng thật dễ hiểu. Cuối cùng, đứng trên một góc nhìn (cứ coi như) toàn vẹn, dung hợp các mặt của đời sống, như thể toàn bộ những gì thuộc về bạn chỉ là một con mắt (có thể là) tròn xoe hấp thụ mọi phương hướng của cái vũ trụ nằm trong và ngoài nó thì bạn chưa biết một tí gì cả.
Mà dần dà đâm quen, bạn viết mà không biết nó có hay không. Nàng nho bảo chàng nho: Mình chia tay anh nhé. Ánh xanh của tay hắt lên từng hạt gỗ.
Bác không bán hàng nữa, cho thuê cửa hàng. Nó có nhiều thiệt thòi hơn tôi là tâm hồn thiếu những kỷ niệm sâu sắc về tình yêu thương, không được ông bà chăm sóc nhiều như tôi. Liệu hắn có phải quỷ Satăng không? Một câu chuyện có thể quyết định sinh mạng con người ư? Nó là một cám dỗ, một thử thách mà lâu nay ta vẫn thèm muốn.
Là người thì nên thế. Thậm chí, dựa trên một số phân tích lúc mơ, bạn còn biết là mình đang mơ. Lần đầu cảm thấy rõ rệt mình bất lực khi muốn giữ danh dự trong thế giới này khi lâu nay để nó cuốn đi.
Có người đi thẳng tắp, sải bước đều với khuôn mặt vô cảm. Và khuôn mặt dường không cảm xúc. Biết rõ bạn là cái gì để làm gì.
Chúng ta luôn bị lừa và phức tạp hóa vấn đề (như một sự vô lí một cách hợp lí của đời sống) bởi ngôn ngữ và những cái tên. Họ không có kinh nghiệm trong chuyện đó. - Tôi có một đề nghị với ngài-đôi mắt người đàn ông quẹt nên một tia ảo não nhân tạo.
Nếu bạn cứ chiều lòng họ, chả mấy chốc mà bạn giống họ như rập khuôn. Mình lại biết thêm một con đường đến đồn công an. Tôi ngồi đây, chẳng làm gì cả, chẳng bán mua gì cả, tôi đợi cô tôi.