Sam kể câu chuyện này vì hôm ấy hầu hết khán giả là những người thuộc tầng lớp lao động.Một nhân vật nữa có phong cách hài rất khác thường.Một ngày nọ, chúng tôi cùng dùng bữa trưa ở một nhà hàng Duke Zeibert (Washington).Thoạt nghe có vẻ bình thường, nhưng hãy thử nghĩ xem chúng ta đã từng tham dự bao nhiêu cuộc họp khai mạc trễ? Cho dù chỉ chậm hơn so với thời gian dự kiến năm phút hay mười phút thì vẫn cứ là trễ.Điều quan trọng nhất trong buổi lễ là tôi phải nói một bài diễn văn trước đông đủ các khách mời những người bà con họ hàng thân thuộc.Có thể chúng ta không phải là những nhà lãnh đạo thế giới, có thể bài nói của chúng ta không liên quan đến chiến tranh hay hòa bình, hay vận mệnh của dân tộc.Một bài hát không đi kèm nền nhạc.Bạn cần phải tự tin để nói, để chứng tỏ và khẳng định mình.Dĩ nhiên thầy cũng để chúng tôi được tốt nghiệp ngay trong năm đó.Trong bộ phim Quân vương và thiếp (The King and I) có câu Cái gì có là có.