Nhà văn ngoan ngoãn nghe lời. Còn nếu quá ít người đủ tài để nhận ra phải thiện và thực hiện được nó; và nếu tôi (cũng như những người đồng tình với tôi) nỗ lực mãi mà khả năng có hạn, không đủ sức lay chuyển họ; thì sự cô đơn mãi mãi của thiên tài vẫn còn tạm thời là một định lý chưa thể lật đổ. Mẹ lật cuốn sách lên, nó được đổi tư thế, càng cháy tợn.
Tôi hơi chờn sự thân quen hoặc để lại ấn tượng. Dẫu tôi biết chỉ có đấu tranh trong tình hình cần tranh đấu này mới chứng tỏ anh là một thằng đàn ông chân chính. Thật ra, lúc này tôi mệt mỏi.
Biển số… Biển số bao nhiêu nhỉ? Không nhớ. Nhưng rốt cuộc, các cậu hay tớ vẫn là phận con sâu cái kiến, bị bọn hiện sinh có quyền lực thích thì thả rông, không thích thì nhốt lại, thủ tiêu, ngứa ngáy thì làm trò tiêu khiển. Hơn nữa, còn một hoặc nhiều lí do khác, ngoài việc ngại đến nơi mới mà dường đã cũ trong tiềm thức.
Thậm chí, phải viết, phải sống. Cái tục thường chỉ hay khi được chắt ra từ tâm hồn không tục, không dành để xiểm nịnh, bợ đỡ đời sống vốn đầy tục tĩu của số đông. Họ không đấu súng đấu gươm mà đấu trí.
Đành tự mỉm cười an ủi là có cơ hội tập nhớ lại đoạn phân tích mới tự thấy kha khá. Và có cái bon chen được nhìn thấy và không được nhìn thấy. Em quên mình là một thiếu phụ mà cứ ngỡ mình như một thiếu nữ bị bố mẹ cấm đoán không cho gặp người yêu.
Phì! Thiên tài à? Chứng minh đi! Có ngay: Tạo ra sự xuất hiện những con người hiếm hoi ấy phải là một nền giáo dục chung hết sức đúng đắn. Bỏ cha những suy nghĩ về đồng loại, thời đại vừa phải thận trọng vừa dễ bị nguyền rủa đi.
Dường như con nào mặt cũng hớn hở như nhau (ý này lấy từ câu chuyện nho nhỏ của một người quen sơ sơ). Ông anh nằm trong bể một lát thì thò tay bấm vào cái nút. Viết dở cho người ta ghét truyện ngắn vậy.
Giờ đây, khi cái chú công an hay cảnh sát gì đó đèo tôi về phường trên chiếc xe của tôi. Nhưng mà cái câu ấy, nó kéo nước mắt ra rớm trên mi. Mà muốn vào có phải dễ đâu, phải có người quen giới thiệu.
Lại có kẻ ngồi nghiêng nghiêng đầu, tay chống cằm quan sát bà già. Khi họ tin vào những lí do chân chính mà mình bịa ra để tự bào chữa. Còn đi theo nghệ thuật, họ không biết cái gì chờ đợi bạn ngoài sự đau khổ, phóng đãng.
Sinh viên nộp đơn cho giáo viên, có gì là nhục. Mình không thích từ vàng nghĩa vật chất. Bạn thử phân tích kỹ hơn sự lạc lõng của mình trong thế giới này.