Tôi: - "Thưa bà, xin bà tin rằng tôi ân hận hơn bà vô cùng. Chẳng thà nhường lối cho một con chó còn hơn là tranh nhau với nó để nó cắn cho. Tôi bảo: "Này, anh Emile.
Chuyện đời cậu dài lắm. Một vị bác học trứ danh nhận thấy rằng phần nhiều những người đó chỉ muốn tìm, trong tưởng tượng, sự thỏa mãn của lòng tự phụ mà hóa điên. Warren, chuyên về quảng cáo cũng dùng phương pháp đó để được lòng một khách hàng khó tính.
Nhưng khốn nạn thay, cả chức Hoàng hậu và sắc đẹp đó không đủ vãn cứu tình yêu bị ngạt trong không khí đầy chất độc, vì những cuộc bất hòa đó. Trong khi củi cháy lách tách trong lò sưởi, người ta mời tôi đánh bài bridge. Có một hồi mà một khách hàng chỉ trích hãng tôi như trên kia thì tôi đã phát điên rồi.
Nhưng nếu không có sự khuyến khích đó thì có lẽ nó còn làm suốt đời trong những nhà máy đầy chuột cống. Sau cùng ông mời tôi ở lại dùng bữa, đưa cho tôi một tấm chi phiếu và đặt tôi làm một bức vẽ khác nữa". Thuở thiếu thời, tôi ham mê tranh biện với anh tôi, với các bạn tôi.
Nhưng tôi ngừng lại và quay lại nói: "Tôi khen thầy. Đàn bà luôn luôn tự hỏi tại sao chồng họ không chịu gắng sức làm cho gia đình được sung sướng hơn là gắng sức thành công trong nghề nghiệp hoặc thương mãi. - Dạ, ai cũng muốn như vậy hết.
Ông suy nghĩ vài ngày nữa, tới cuối tháng đi. Như vậy ông tỏ rằng ông quan tâm tới ông chủ đó và xí nghiệp của ông ta. Được gặp ông, tôi vui vẻ lắm.
Sau cùng, ông Parsons thay đổi chiến thuật và kiếm cách làm thỏa lòng tự ái của viên thu thuế, ông nói: "Tất nhiên tôi cho rằng việc của tôi không quan trọng bằng những việc khác, gai góc hơn nhiều mà ông thường phải giải quyết. Không càu nhàu, không oán hờn gì hết, vì tôi không bắt chúng vâng lời tôi, tôi xin chúng hợp tác với tôi, chúng hành động là tự ý chúng. Và cha đã cau mày: "Ngay người lên!".
Người ta tức giận lắm vì đã thua bạn. Cả cơ thể người đó, những hạch, những gân, những bắp thịt, đều co cả lại trong một thái độ từ chối. Nỗi lo ngại của tôi quả không sai: Trong cái vẻ của ông nghịch tôi, tôi còn thấy cái vẻ khoái chí, vì gặp được dịp chỉ trích tôi.
Cho nên khi tự buộc tội tôi rồi thì chú đó chỉ còn mỗi một cách giữ lòng tự trọng là tỏ một thái độ khoan hồng. Chỉ có vài lời tự nhún và khen ngợi mà Von Bulow đã làm cho một ông vua kiêu căng đương bị xúc phạm biến thành một bạn thân, tận tâm với mình. Ông là một nghệ sĩ vẽ kiểu cho các nhà sản xuất vải bông và kiểu áo.
Nếu không, sẽ mau quên lắm. Chứng tỏ, phô bày một chân lý chưa đủ. Vì biết rằng Ngài rất bận việc, nên chúng tôi xin Ngài cho biết giờ nào Ngài có thể gia ân giúp chúng tôi để chúng tôi cho xe lại rước Ngài".