Hoặc tôi chuyển lớp.Chỉ là trò chuyện nhẹ nhàng trước khi đi ngủ thôi.Một bữa cơm tối, bố mẹ cãi nhau, bố đập tan mâm cơm.Đây là một thử thách nữa.Đọc cũng không thấy thích một sêri truyện toàn về tôi thế này.Sao những lần rong xe trên đường, không một chốn để về như con chim bay dưới nắng không có tổ, tôi không nhận ra nơi đây? Một cái ghế đá để viết và không nhiều người để quấy rầy.Đó cũng là một thứ trói buộc.Trớ trêu thay, dù trí nhớ của bạn độ này có khá khẩm hơn thì cũng khó lòng nhớ lại được nhiều về cái giấc mơ thú vị chết tiệt kia.Khoảng cách giữa các thế hệ trước tiên là do người đi trước tạo ra.Thế hệ chúng tôi, cũng đang thế, dù gặp nhau hàng ngày.