Em ngủ từ mười giờ nên không rõ.Cho thì thôi nhưng nhận thì không phủi tay được.Tôi nói câu tôi từng nói với mẹ: Hai năm nữa thì teo rồi ạ.Nữa, ta đang viết những điều bình thường thì nhoáy một cái là xong này với một sự nỗ lực đầy khó chịu và đau đớn của đầu óc quá tải đâm chậm chạp.Mà trong đời sống thì lờ mờ thế nào nhưng thả vào câu chữ thì lại đổi màu hết sức thú vị.Tôi bảo: Mẹ không tin con à? Mẹ lặp lại: …chỉ cần bếch đít một chút.Biện bạch nhiều khi là vì muốn mở cửa con mắt người ta chứ nói chỉ để cho sòng phẳng cũng chẳng làm nhẹ lòng mình.Có lẽ cũng không dám gần quá vì sợ bị hút vào rồi thì không dứt ra nổi.Ăn sáng xong ở nhà bác, thay vì đến trường, tôi đảo qua nhà.Cái mà đôi lúc vì nhận thức được mà mình tưởng mình vô cảm hoặc chai sạn.
