Ba ngày sau, giờ này, tôi sẽ trở lại. Nhưng dần dà tôi nhận ra rằng khi thực sự xảy ra cuộc chiến với những thế lực ti tiện thì gia đình, họ hàng, bè bạn, những người lâu nay không tham dự vào con đường của tôi (thực ra mỗi người đi con đường tuỳ khả năng của mình lại đâm hay hơn) sẽ sát cánh bên tôi. Bạn biết thế là rất có hại, thà thức còn hơn nhưng bạn đã kiệt sức.
Chẳng phải họ đang tìm đến những sự thoải mái cho nhau như mong muốn của tôi đó hay sao. Lần trước là sự nhục nhã của một thằng đàn ông. Không quản lí chặt, nó dễ bị dụ dỗ làm bậy lắm.
Tôi để vài ngày trôi đi. Làm một bài thơ dở để được khen. Khi càng ngày càng có nhiều lớp người muốn vươn đến những tầm cao, bạn sẽ yên tâm hơn với nỗ lực cho những cung bậc mới.
Tai họa có thể ập xuống bất cứ lúc nào. Thế giới lúc đó thật yên bình, rộng lớn và luôn mới lạ. Và các ý nghĩ u ám lại đến với bạn: Đây quả là một sự ám sát tinh xảo của xã hội hiện đại.
Tôi ngồi trong nhà nghe bác mắng chị ngay sát vách, lòng đầy lo lắng và cả buồn nữa. Bao giờ thì xong? Không bao giờ? Không rõ. Có lần bạn tự hỏi hay bạn sợ thay đổi lịch trình sẽ đánh mất một thứ mùi gì đó quyến rũ nàng sáng tạo.
Nhiều khi đã chán tên sêri NGOÁY MŨI nhưng ngại đặt tên khác. Đáng nhẽ (và có lẽ về sau) các lớp học cần có kiểu thư giãn này cho giáo viên và học viên. Cháu mai sau là chúa sợ vợ.
Bạn cũng đang tự cho mình cái quyền có thể gọi là phán xét đó. Có người cúi mặt bấm di động. Chơi là cho tất tần tật biết tuốt tuồn tuột về mình mà cũng là để chẳng ai hiểu một tí gì.
Và càng dễ hoà vào cái từng làm họ thấy khinh bỉ và bất lực. Lát sau tôi lẻn xuống. Như người ta đốt vàng mã thôi mà.
Khi em bảo: Anh nghỉ đi… Anh ăn cơm đi… Anh thử nhìn bà lão kia kìa… Chết! Em quên mua báo cho anh rồi… Hình như môi anh muốn nói gì đấy… Anh như được nghe những câu thơ anh vẫn mong được nghe. Rỗng bên ngoài và rỗng cả bên trong. Hình như gõ phím nếu không đau mắt thì có vẻ thú hơn viết.
Chỉ muốn mô tả cảm giác buồn của mình. Không phải không có lúc tôi giận bố nhưng khi trải qua những cơn đau tôi mới nghĩ chắc bố cũng có nhiều cơn đau như thế. Phiền anh vì mấy cái kẹo mà tôi cho mình quyền xin anh về làm nhân vật mất rồi.