Luôn cảm thấy bị khinh bỉ khi mọi người nhìn. Cái lồng to bị thủng và đang sửa chữa chăng? Hay là lũ chim không chung sống hòa thuận được trong cái lồng chung? Con phượng hoàng đất một mình một chuồng trông thật đẹp. Câu chuyện ngụ ngôn đó, không hiểu bác tôi có nhớ không.
Bạn cũng đang tự cho mình cái quyền có thể gọi là phán xét đó. Mặc quần đùi ra đường lạnh. Người giàu làm khổ người nghèo, người nghèo cũng làm khổ người giàu.
Chán ngán vì làm phận con cháu cảm thấy mặc cảm và ích kỷ khi chán ngán. Chúng nhan nhản và đầy bon chen. Nhưng như thế chưa đủ.
Và bạn biết sẽ không ai biết đó là tiếng THÔI mà bạn đã rống lên vừa bực bội vừa ai oán vừa chán nản. Viết tí tẹo lại lên xe trôi đi. Nhưng trong đời sống thì tôi dễ phức tạp hoá vấn đề.
Bố thì ít khen ngợi con cái nhưng một hôm khách đến ăn cơm, mọi người nói chuyện về tôi, tôi ngồi trên tầng nghe loáng thoáng bố ở tầng dưới nói: …nhưng phải nói là nó dám khẳng định mình viết hay. Đang nhìn ngọn lửa rừng rực trên cuốn sách tiếng Anh, tôi chợt nhớ đến chỗ thơ. Hôm đó trời mưa to vừa tạnh.
Ở đây, bạn tự nhủ, bạn nằm một mình và than vãn chẳng để làm gì. Có thể làm tăng nội lực và liên kết giữa các cá thể. Bạn có vào sân Mỹ Đình xem trận Việt Nam-Thái Lan vừa rồi.
Nhưng khi bị đẩy đến tận cùng của phẫn nộ và khi những uất hận tuôn trào, thì bạn sẽ làm chúng khiếp sợ. Ví dụ hôm trước đi học về, 21 tuổi, thấy người lạ, chưa kịp mở miệng, bác đã bảo: Chào cô đi con. Đó là những ý nghĩ từng diễn ra và không chắc sẽ thôi diễn ra.
Họ bảo: Cháu làm sao sánh được với Bác. Còn những bức tường kì bí và vững chãi hơn mà muốn khám phá phải huy động tâm lực. Cho đến khi hàng mi nàng rủ xuống, nhà văn kéo lại tấm chăn phủ lên thân thể thủy tinh của nàng.
Thi thoảng viết nhưng không tiện. Tôi không ngại giam xe 15 ngày và nộp phạt 200. Đó là yêu cầu phải có can đảm thay đổi để phù hợp với tinh thần thời đại.
Thật ra, có gì để mất đâu. Tôi xịt xịt xịt lên đầu. Nhưng sao lòng tôi không hồi hộp, mong chờ.