Bạn bảo thằng em xuống đi cùng bố. Phát thanh viên cười: Người ta quan niệm dự báo là phải đúng. Lát sau tôi lẻn xuống.
Không thích để người khác giải quyết hậu quả cho mình. Khóc sau hoặc trước mỗi chu kỳ lột xác. Mà để chửi đổng và thả con lợn trong người mình ra.
Cả những trận bóng ném thằng em thi đấu nữa. Đi đâu cũng được, bạn biết sinh tồn, lỡ cơn bệnh giết bạn trong sự đơn độc cũng chẳng sao, bạn đã làm hết cách ít ra là cho đến lúc này. Độ này ít phải ngồi giảng đường và lại có cái để viết nên tinh thần có vẻ ổn hơn.
Chẳng vay chẳng nợ ai trên đời cả. Nhưng dù có ông nào bảo đời thực ảo khôn lường, sướng có khi là khổ, khổ có khi là sướng, mới có khi là cũ, cũ có khi là mới, xã hội nào mà chả như xã hội nào, cải tạo mà làm gì thì kệ cha ông ta. Tôi không khoái trò ăn vạ, giả điên.
Mẹ: Con vẫn uống thuốc đều đấy chứ? Tôi: Im lặng. Tôi chốt trong, không thưa. Bắt đầu sắp đặt đến thái độ.
Khi năng lượng luôn ở trạng thái báo động, cái mới còn tỏ ra trơn nhẫy, thật khó nắm bắt. Biết chỉ để biết mà thôi. Dư luận thì ác nhiều hơn thiện.
Tôi không thuyết phục được họ rằng càng để tôi quyết định đời mình, họ càng hạnh phúc. Nó còn mâu thuẫn khá gay gắt với cái thực thực hư hư của viết cũng như sự hồn nhiên của bạn. Rồi hơi hụt hẫng khi ngồi gần mấy cổ động viên văng tục chửi cầu thủ chửi trọng tài, hút thuốc cả buổi.
Nếu sớm hủy hoại là có tội với sức sáng tạo của mình. Nhưng không được đâu, khi mẹ vẫn thuộc về phe họ. Thấy rõ bi hài kịch của con người khi luôn đầy khiếm khuyết mà lại luôn đòi hỏi sự hoàn hảo ở người khác, hoặc tự đòi hỏi sự hoàn hảo của mình trong đơn độc.
Đối diện với bà già và cái thùng rác là những bồn hoa cỏ tươi tắn, nõn nà. Hình như mắt tôi rơm rớm. Điều khiển thanh niên, người lớn bằng các cuộc chơi, chất kích thích và tình dục.
Pha bóng nguy hiểm đầu tiên của trận bán kết 1 qua đi. Nhân vật đã xài gần hết dữ kiện hay ho. Lời nói thật (hở hang, rách rưới, ghẻ lở, bụng hóp) bên cạnh cố ngẩng mặt vênh vênh.