Nhưng nước mắt không nghe tôi. Họ không tìm thấy đâu chừng nào chưa nhận ra cái nền giáo dục (và tự giáo dục) mà phần lớn tuổi thơ, tuổi vị thành niên và phần đời còn lại mà họ, chúng ta trải qua đều là những thiếu hụt nghiêm trọng. Không thanh minh rằng việc bạn làm dường như đơn độc nhưng bên cạnh tiếng nói của riêng mình, bạn muốn đại diện cho tiếng nói khó định hình trong lòng họ.
Cốc đầu là họ đã sợ lắm rồi. Tôi cũng không định tả cảnh sở thú. Vừa muốn mắng cho đứa con gái và người chị họ ngoại vừa thừ người ra.
Mà lừa kheo khéo vào để còn cố mà tin. Khi đã chơi thì nhập vào từng tế bào, từng phi tế bào, cực kỳ lôgic mà cũng phản lôgic và cả những cái giữa hoặc không thuộc về những thứ đó. Thế mà rồi cũng ngủ được.
Nhưng mà cũng thấy có một niềm tin để hôm sau cắp cặp đến làm. Một tài năng thiện bao giờ cũng có năng lực lớn hơn nhiều so với tài năng ác. Lại còn những câu buồn (cười) của tiền bối: Ai nói gì thì nói nhưng phải tin vào mình.
Mua để đến những giờ bỏ học. Cô nàng tha hồ mà xuýt xoa. Không phải bạn không biết reo hò nhưng bạn không có ai là bạn bên cạnh.
Có những kẻ không đến sân vì nghệ thuật sân cỏ, niềm đam mê trái bóng hay một điều gì đó tử tế. Buổi sáng, ở đây, bạn chỉ thua mỗi bác. Vì thế mà hình thành những mâu thuẫn rất âm ỉ và tích tụ dần, vô hình tạo thành hai cực đẩy nhau.
Mà một con lợn như thế thì hầu như ai (trừ bản thân nó) cũng biết rằng nó hay rống bậy. Chắc chỉ phù hợp với mỗi ông Phật. Đầu và da mặt bạn mát lạnh.
Như thế bạn sẽ bớt được nghe bài cháu phải tự xác định cho mình. Hơi buồn là bộ mặt làm đỏm nơi dưới phố về đêm chỉ lòe loẹt có ngần ấy son phấn. Nhưng nghịch một lát, nó lại nhảy lên cửa sổ chơi với cái rèm.
Mặc dù tình yêu thương có thể cứu rỗi tất cả nhưng tình yêu thương của thế giới này hiện đang quá ít ỏi. Nó chỉ có một con đường để giữ gìn những nét đẹp nguồn cội hiện sinh (luôn luôn biến chuyển) là giết những thứ mạo danh đạo đức giết nó. Bạn tận hưởng nó vì biết nó sẽ qua đi rất nhanh.
Trong sự đối phó với sự suy kiệt cũng như không thỏa mãn để có thể tiếp tục lao động: Viết. Giữa hiện thực và huyền ảo. Hoặc đôi lúc viện đến nó để xoa dịu những vết thương.