Tôi ngộ nhận thì không nói làm gì.Như một người đồng sở hữu biết điều.Tôi muốn ông giết chết ông cụ nhà tôi.Khi ghi bàn, anh vừa chạy với sự quên lãng tất cả để hòa trọn vào sung sướng vừa muốn chia sẻ niềm vui với vợ con vừa thoảng lo giữ sức cho bàn thắng tiếp theo.Nhà văn lại mở mắt ra và mỉm cười: Mình đã đúng.Hắn không thể tự tha thứ cho mình.Tôi cần làm việc, làm việc chính là sự nghỉ ngơi của tôi.Phim chưa hết thì vợ gã đón con về.Như tiếng chuông cố chui lên khỏi mặt đất.Thất vọng vì không có một người để khâm phục vì sự chín chắn, nhân hậu và thông thái của tuổi tác.
